Quân Dao gật đầu, cô mím môi suy nghĩ, Quân Tú Anh và Trương Như Ngọc thật biết chọn thời điểm để tới, sớm không tới, muộn không tới, nhằm đúng lúc sức khỏe Quân Khải yếu nhất để tới khóc lóc cầu xin.
Cô dĩ nhiên không đủ nhẫn tâm ép Quân Khải vào bước đường cùng, vì người đó là cha ruột của cô, dù từng làm nhiều chuyện có lỗi thì ông ấy cũng là người sinh ra cô, nuôi cô lớn.
Còn Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh thì là gì? Bọn họ còn tệ hơn cả người dưng.
Trường Như Ngọc chen chân vào cuộc hôn nhân của Quân Khải, ép chết mẹ Quân Dao, bà ta và Quân Tú Anh luôn bắt nạt, hành hạ cô, chưa từng đối xử tốt với cô lấy một lần, bảo cô dựa vào đầu mà phải tha thứ cho bọn họ kia chứ?
Cô là con người, không phải thánh nhân mà có thể đối xử khoan dung với kẻ thù của mình.
“Dao Dao, dì biết gì sai rồi, chỉ cần con tha thứ cho dì lần này, dì hứa dì và Tú Anh sẽ rời khỏi đây mãi mãi, sẽ không xuất hiện trước mặt con nữa.
Di cầu xin con.
Con nghĩ tới sức khỏe của cha con đi.
Bây giờ ông ấy như thế, sao có thể chịu được việc bị điều tra, rồi ra tòa nữa.”
Quân Dao đưa mắt nhìn Cố Tư Bạch, cô không biết xử trí ra sao.
Đáy mắt Cố Tư Bạch thoáng lạnh lẽo, nhìn Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh vẫn đang khóc lóc sụt sùi, anh lên tiếng.
“Tôi sẽ bảo luật sư rút đơn kiện.”
Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh vừa nghe được lời này lập tức hai mắt sáng lên, suýt chút nữa nhảy cẫng lên vì vui sướng.
Nhưng Cố Tư Bạch lại nói tiếp.
“Có điều tất cả bằng chứng tôi vẫn nắm trong tay, chỉ cần các người nói hoặc làm điều gì khiến Dao Dao không vui, các người lập tức được ăn Cơm tù, lúc đó cũng đừng mong cầu xin tha thứ.
Bởi dù Dao Dao có xin thì tôi cũng không tha cho các người đâu!”
Cố Tư Bạch nói chậm rãi, mỗi câu mỗi chữ đều vô cùng lạnh lẽo, như dội gáo nước lạnh vào sự vui mừng hớn hở của hai mẹ con nhà kia.
“Cố thiếu gia, tôi biết rồi, đợi nhà tôi khỏe lại, tôi sẽ bán nhà, cả gia đình tôi sẽ chuyển qua thành phố khác sinh sống, tuyệt đối không làm phiền Cố thiếu gia và Dao Dao nữa.” Trương Như Ngọc lập tức đồng ý.
Dù ngày thường bà ta kiêu căng, hống hách, phách lối thế nào đi chăng nữa nhưng bà ta cũng biết mình vừa may mắn thoát cửa tử, nên rất biết điều mà đồng ý ngay tắp lự.
Chỉ có Quân Tú Anh ngồi im, thoáng buồn rầu.
Mặc dù thoát cảnh tù tội, cô ta rất vui, nhưng nếu phải rời khỏi thành phố này, cô ta chưa biết tương lai mình sẽ trôi dạt đến đâu.
Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh kéo nhau vào ngồi bên cạnh Quân Khải, nói ngon ngọt vài câu rồi vội vã rời đi, bọn họ cũng không muốn ở đây lâu, cảm thấy không khí quá áp bức, rất khó thở.
Bọn họ đi rồi, Quân Dao ngồi thẫn thờ trên ghế sô pha, cô đã tha cho bọn họ, nhưng không thấy thoải mái chút nào.
“Tư Bạch, có phải em tệ lắm đúng không? Chọn không truy cứu nữa, nhưng trong lòng lại cứ cảm thấy khó chịu không thôi.”
CỐ Tư Bạch đưa tay vuốt ve tóc cô.
“Bởi vì em quá lương thiện, nếu là anh, e rằng bọn họ không còn nói chuyện được nữa rồi.”
Quân Dao phì cười, đập nhẹ vào vai anh.
Cố Tư Bạch bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đưa lên môi hôn, “Đừng nghĩ ngợi nhiều, bọn họ sẽ không dám làm phiền em nữa đâu.”
“Vâng.” Quân Dao gật đầu.
Tình hình sức khỏe của Quân Khải không tốt, cần nghỉ ngơi nhiều, vì vậy ông ấy phải nằm lại bệnh viện, Cố Tư Bạch cũng thuê hộ lý giỏi nhất tới chăm sóc /, còn Quân Dao và anh ngày nào cũng ghé qua thăm nom, trò chuyện với ông ấy, để ông ấy khỏi suy nghĩ tiêu cực, ảnh hưởng tới sức khỏe.
sức khỏe của Quân Khải cũng ngày một ổn hơn, nhưng ông ấy cũng ít nói hơn, phần lớn vì cảm thấy quá hổ thẹn với Quân Dao khi cô đồng ý tha thứ cho những việc làm quá đáng của bọn họ.
Mấy ngày sau tình hình khá yên ổn, Quân Khải cũng được xuất viện, Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh liền đến đón ông ấy.
Bọn họ cũng đã rao bán nhà.
Mặc dù Quân Khải đã rất thất vọng với vợ và con gái mình, nhưng ông ấy cũng không muốn quay về căn nhà Cố Tư Bạch mua cho ông ấy nữa.
Quân Dao gật đầu, cô mím môi suy nghĩ, Quân Tú Anh và Trương Như Ngọc thật biết chọn thời điểm để tới, sớm không tới, muộn không tới, nhằm đúng lúc sức khỏe Quân Khải yếu nhất để tới khóc lóc cầu xin.
Cô dĩ nhiên không đủ nhẫn tâm ép Quân Khải vào bước đường cùng, vì người đó là cha ruột của cô, dù từng làm nhiều chuyện có lỗi thì ông ấy cũng là người sinh ra cô, nuôi cô lớn.
Còn Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh thì là gì? Bọn họ còn tệ hơn cả người dưng.
Trường Như Ngọc chen chân vào cuộc hôn nhân của Quân Khải, ép chết mẹ Quân Dao, bà ta và Quân Tú Anh luôn bắt nạt, hành hạ cô, chưa từng đối xử tốt với cô lấy một lần, bảo cô dựa vào đầu mà phải tha thứ cho bọn họ kia chứ?
Cô là con người, không phải thánh nhân mà có thể đối xử khoan dung với kẻ thù của mình.
“Dao Dao, dì biết gì sai rồi, chỉ cần con tha thứ cho dì lần này, dì hứa dì và Tú Anh sẽ rời khỏi đây mãi mãi, sẽ không xuất hiện trước mặt con nữa.
Di cầu xin con.
Con nghĩ tới sức khỏe của cha con đi.
Bây giờ ông ấy như thế, sao có thể chịu được việc bị điều tra, rồi ra tòa nữa.”
Quân Dao đưa mắt nhìn Cố Tư Bạch, cô không biết xử trí ra sao.
Đáy mắt Cố Tư Bạch thoáng lạnh lẽo, nhìn Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh vẫn đang khóc lóc sụt sùi, anh lên tiếng.
“Tôi sẽ bảo luật sư rút đơn kiện.”
Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh vừa nghe được lời này lập tức hai mắt sáng lên, suýt chút nữa nhảy cẫng lên vì vui sướng.
Nhưng Cố Tư Bạch lại nói tiếp.
“Có điều tất cả bằng chứng tôi vẫn nắm trong tay, chỉ cần các người nói hoặc làm điều gì khiến Dao Dao không vui, các người lập tức được ăn Cơm tù, lúc đó cũng đừng mong cầu xin tha thứ.
Bởi dù Dao Dao có xin thì tôi cũng không tha cho các người đâu!”
Cố Tư Bạch nói chậm rãi, mỗi câu mỗi chữ đều vô cùng lạnh lẽo, như dội gáo nước lạnh vào sự vui mừng hớn hở của hai mẹ con nhà kia.
“Cố thiếu gia, tôi biết rồi, đợi nhà tôi khỏe lại, tôi sẽ bán nhà, cả gia đình tôi sẽ chuyển qua thành phố khác sinh sống, tuyệt đối không làm phiền Cố thiếu gia và Dao Dao nữa.” Trương Như Ngọc lập tức đồng ý.
Dù ngày thường bà ta kiêu căng, hống hách, phách lối thế nào đi chăng nữa nhưng bà ta cũng biết mình vừa may mắn thoát cửa tử, nên rất biết điều mà đồng ý ngay tắp lự.
Chỉ có Quân Tú Anh ngồi im, thoáng buồn rầu.
Mặc dù thoát cảnh tù tội, cô ta rất vui, nhưng nếu phải rời khỏi thành phố này, cô ta chưa biết tương lai mình sẽ trôi dạt đến đâu.
Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh kéo nhau vào ngồi bên cạnh Quân Khải, nói ngon ngọt vài câu rồi vội vã rời đi, bọn họ cũng không muốn ở đây lâu, cảm thấy không khí quá áp bức, rất khó thở.
Bọn họ đi rồi, Quân Dao ngồi thẫn thờ trên ghế sô pha, cô đã tha cho bọn họ, nhưng không thấy thoải mái chút nào.
“Tư Bạch, có phải em tệ lắm đúng không? Chọn không truy cứu nữa, nhưng trong lòng lại cứ cảm thấy khó chịu không thôi.”
CỐ Tư Bạch đưa tay vuốt ve tóc cô.
“Bởi vì em quá lương thiện, nếu là anh, e rằng bọn họ không còn nói chuyện được nữa rồi.”
Quân Dao phì cười, đập nhẹ vào vai anh.
Cố Tư Bạch bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đưa lên môi hôn, “Đừng nghĩ ngợi nhiều, bọn họ sẽ không dám làm phiền em nữa đâu.”
“Vâng.” Quân Dao gật đầu.
Tình hình sức khỏe của Quân Khải không tốt, cần nghỉ ngơi nhiều, vì vậy ông ấy phải nằm lại bệnh viện, Cố Tư Bạch cũng thuê hộ lý giỏi nhất tới chăm sóc /, còn Quân Dao và anh ngày nào cũng ghé qua thăm nom, trò chuyện với ông ấy, để ông ấy khỏi suy nghĩ tiêu cực, ảnh hưởng tới sức khỏe.
sức khỏe của Quân Khải cũng ngày một ổn hơn, nhưng ông ấy cũng ít nói hơn, phần lớn vì cảm thấy quá hổ thẹn với Quân Dao khi cô đồng ý tha thứ cho những việc làm quá đáng của bọn họ.
Mấy ngày sau tình hình khá yên ổn, Quân Khải cũng được xuất viện, Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh liền đến đón ông ấy.
Bọn họ cũng đã rao bán nhà.
Mặc dù Quân Khải đã rất thất vọng với vợ và con gái mình, nhưng ông ấy cũng không muốn quay về căn nhà Cố Tư Bạch mua cho ông ấy nữa..