Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

chương 113

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Chạy!”

Tiểu Hoa hét lớn, cô ấy cũng chạy vào sân, chạy kèm sau lưng Quân Dao.

Chuyện này là Quân Dao muốn, cô không muốn nhu nhược bỏ cuộc khi chỉ vừa mới bắt đầu, như thế vĩnh viễn cô không thể mạnh lên được, cũng không có tư cách đòi Tiểu Hoa dạy thêm một lần nào nữa.

Chính vì thế Quân Dao nghiến chặt răng, cắm đầu chạy tiếp.

L

YTI.

Có lúc cô mệt quá, hai chân run rẩy mà ngã dúi dụi, Tiểu Hoa không đỡ, đứng bên cạnh, gương mặt lạnh lùng, sắc bén, “Chạy!”.

Quân Dao chống tay đứng dậy, mồ hôi đã ướt đẫm quần áo tập, lại tiếp tục run rẩy lê từng bước.

Sau màn “khởi động” năm mươi vòng sân tập, Quân Dao ngồi phịch xuống đất, đầu óc cô ấy hoa lên, tim đập như muốn nổ tung lồng ngực, đầu váng mắt hoa vô cùng khó chịu, giống như có thể ngất đi ngay lập tức.

“Không được ngồi, đứng lên, đi lại nhẹ nhàng” Tiểu Hoa ra lệnh.

Quân Dao xua xua tay, cô ấy không nói nổi nữa rồi, hai mắt cũng tối sầm, căn bản không thể đứng lên nổi.

Tiểu Hoa kéo cánh tay ép Quân Dao phải đứng dậy, “Vừa chạy bộ xong không được ngồi ngay, ảnh hưởng tim mạch.”.

Quân Dao thở hổn hển, phải dựa người vào Tiểu Hoa chừng năm phút sau nhịp tim mới dần ổn định trở lại, cảm giác chóng mặt buồn nôn cũng đỡ hơn.

Nhìn khuôn mặt trắng bệch không chút máu của Quân Dao, Tiểu Hoa lắc đầu thở dài.

“Thiếu phu nhân, không ngờ cô yếu đến vậy, cần phải tập luyện đều đặn hơn.”

Quân Dao hơi xấu hổ, cô gật đầu, “Tôi sẽ chăm chỉ hơn.”

“Cho cô nghỉ ngơi mười phút, sau đó chúng ta sẽ đến bài tập cơ bắp.

Bình thường sẽ chạy khởi động, tập cơ bắp, tập võ, tập bắn súng, sau đó là chạy.

Nhưng cô là người mới, hôm nay cũng là buổi đầu, nên tôi sẽ chỉ yêu cầu cô chạy khởi động và tập cơ thôi.”

Quân Dao gật gật đầu, mặc dù đã hết cảm giác đầu váng mắt hoa muốn ngất xỉu, nhưng cả người cô nhức mỏi, đặc biệt chỗ vết thương, rất đau đớn.

“Mình phải cố lên! Mình làm được mà! Quân Dao tự động viên bản thân.

“Tiểu Hoa, trước đây Tự Bạch cũng huấn luyện cô như thế này à?” Quân Dao tò mò hỏi.

Tiểu Hoa gật đầu, “Còn nghiêm khắc hơn, thiếu gia không cho tôi nghỉ, mệt cũng phải tập, càng mệt càng phải tập.

Thiếu gia nói rèn thép phải rèn khi còn nóng, không ai đợi nguội rồi rèn cả.

Thời gian nghỉ ngơi chính là thời gian lãng phí nhất.

Bản thân thiếu gia cũng phải rèn luyện rất cực khổ”

Quân Dao hơi ngỡ ngàng, có lẽ vì bình thường anh đối xử với cô quá đỗi ôn nhu, dịu dàng, nhiều lúc còn có phần trẻ con nên cô không hình dung được sự nghiêm khắc của anh trong huấn luyện.

Nếu là anh, chắc giờ cô không được ngồi chơi xơi nước thế này đâu.

Quân Dao thoáng rùng

mình, cố gắng đứng dậy, đi lại cho giãn cơ, sau đó tiếp tục tập cơ bắp với Tiểu Hoa.

“Chạy!”

Tiểu Hoa hét lớn, cô ấy cũng chạy vào sân, chạy kèm sau lưng Quân Dao.

Chuyện này là Quân Dao muốn, cô không muốn nhu nhược bỏ cuộc khi chỉ vừa mới bắt đầu, như thế vĩnh viễn cô không thể mạnh lên được, cũng không có tư cách đòi Tiểu Hoa dạy thêm một lần nào nữa.

Chính vì thế Quân Dao nghiến chặt răng, cắm đầu chạy tiếp.

L

YTI.

Có lúc cô mệt quá, hai chân run rẩy mà ngã dúi dụi, Tiểu Hoa không đỡ, đứng bên cạnh, gương mặt lạnh lùng, sắc bén, “Chạy!”.

Quân Dao chống tay đứng dậy, mồ hôi đã ướt đẫm quần áo tập, lại tiếp tục run rẩy lê từng bước.

Sau màn “khởi động” năm mươi vòng sân tập, Quân Dao ngồi phịch xuống đất, đầu óc cô ấy hoa lên, tim đập như muốn nổ tung lồng ngực, đầu váng mắt hoa vô cùng khó chịu, giống như có thể ngất đi ngay lập tức.

“Không được ngồi, đứng lên, đi lại nhẹ nhàng” Tiểu Hoa ra lệnh.

Quân Dao xua xua tay, cô ấy không nói nổi nữa rồi, hai mắt cũng tối sầm, căn bản không thể đứng lên nổi.

Tiểu Hoa kéo cánh tay ép Quân Dao phải đứng dậy, “Vừa chạy bộ xong không được ngồi ngay, ảnh hưởng tim mạch.”.

Quân Dao thở hổn hển, phải dựa người vào Tiểu Hoa chừng năm phút sau nhịp tim mới dần ổn định trở lại, cảm giác chóng mặt buồn nôn cũng đỡ hơn.

Nhìn khuôn mặt trắng bệch không chút máu của Quân Dao, Tiểu Hoa lắc đầu thở dài.

“Thiếu phu nhân, không ngờ cô yếu đến vậy, cần phải tập luyện đều đặn hơn.”

Quân Dao hơi xấu hổ, cô gật đầu, “Tôi sẽ chăm chỉ hơn.”

“Cho cô nghỉ ngơi mười phút, sau đó chúng ta sẽ đến bài tập cơ bắp.

Bình thường sẽ chạy khởi động, tập cơ bắp, tập võ, tập bắn súng, sau đó là chạy.

Nhưng cô là người mới, hôm nay cũng là buổi đầu, nên tôi sẽ chỉ yêu cầu cô chạy khởi động và tập cơ thôi.”

Quân Dao gật gật đầu, mặc dù đã hết cảm giác đầu váng mắt hoa muốn ngất xỉu, nhưng cả người cô nhức mỏi, đặc biệt chỗ vết thương, rất đau đớn.

“Mình phải cố lên! Mình làm được mà! Quân Dao tự động viên bản thân.

“Tiểu Hoa, trước đây Tự Bạch cũng huấn luyện cô như thế này à?” Quân Dao tò mò hỏi.

Tiểu Hoa gật đầu, “Còn nghiêm khắc hơn, thiếu gia không cho tôi nghỉ, mệt cũng phải tập, càng mệt càng phải tập.

Thiếu gia nói rèn thép phải rèn khi còn nóng, không ai đợi nguội rồi rèn cả.

Thời gian nghỉ ngơi chính là thời gian lãng phí nhất.

Bản thân thiếu gia cũng phải rèn luyện rất cực khổ”

Quân Dao hơi ngỡ ngàng, có lẽ vì bình thường anh đối xử với cô quá đỗi ôn nhu, dịu dàng, nhiều lúc còn có phần trẻ con nên cô không hình dung được sự nghiêm khắc của anh trong huấn luyện.

Nếu là anh, chắc giờ cô không được ngồi chơi xơi nước thế này đâu.

Quân Dao thoáng rùng

mình, cố gắng đứng dậy, đi lại cho giãn cơ, sau đó tiếp tục tập cơ bắp với Tiểu Hoa..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio