Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

chương 147

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Mạnh tay lên một chút.

Hay em muốn tôi mạnh tay với em?” Hoắc Thiên Phong lắc nhẹ ly rượu vang trong tay, nhìn ánh sáng phản chiếu qua chất rượu đỏ trong vắt vô cùng đẹp mắt, chậm rãi nói.

Từ Mạn Nhu phải gồng sức, cố gắng bóp cho

đôi chân dài của Hoắc Thiên Phong.

Bàn tay cô thì nhỏ, chân hắn thì dài như vậy, chẳng mấy chốc cô thấy mỏi nhừ cả tay lẫn vai, lưng cũng đau muốn gãy ra.

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt Hoắc Thiên Phong đang dán lên phần cổ áo của mình thì lúc này mới ý thức ra, cuống quýt kéo áo che đi.

Nhưng chiếc váy ngắn cũn, che được chỗ này lại lộ chỗ khác, Hoắc Thiên Phong nhếch khóe môi, bình thản di chuyển tầm mắt xuống đôi chân dài thẳng tắp, trắng nõn nà.

“Hoắc tổng, tôi mỏi tay quá.” Từ Mạn Nhu len lén muốn với tay lấy chiếc gối ôm, che bớt cơ thể.

“Em muốn nghỉ ngơi?”.

Từ Mạn Nhu lập tức ra sức gật đầu, một tay cô với được chiếc gối, và kéo về phía mình, chắn chỗ chân.

“Cả cơ thể em có chỗ nào tôi chưa từng nhìn thấy, che làm gì?”

Trơ trẽn.

Yêu râu xanh.

Đồ xấu xa.

Trong lòng Từ Mạn Nhu âm thầm chửi mắng Hoắc Thiên Phong, nhưng ngoài mặt cô vẫn phải gượng cười.

“Tôi thấy hơi lạnh”

Hoắc Thiên Phong hơi nhỏm người dậy, khuôn mặt lạnh lùng bá đạo của hắn lập tức kề sát mặt

cô, “Có muốn tôi giúp em làm nóng người lên không?

“Tôi… tôi… bóp chân… Hoắc tổng… anh uống rượu đi.”

Từ Mạn Nhu vội đến mức nói lắp.

Tối hôm qua tên ác ma này hành hạ cô chết đi sống lại, bây giờ còn muốn nữa? Đồ điên!

Từ Mạn Nhu lại nhổm người, vội vàng bóp.

lung tung trên chân hắn.

Hoắc Thiên Phong bắt lấy cổ tay mảnh dẻ của cô, giữ lại.

“Ngồi lên.”

Nói rồi hắn thoải mái dựa người ra sau, khóe môi cong lên.

“Hoắc tổng… tôi không muốn “Không muốn?”

“Hôm qua anh hành hạ tôi như vậy, hôm nay tôi vẫn còn đau.

Có thể tha cho tôi một hôm được không?” Từ Mạn Nhu nài nỉ.

“Được thôi.” Hoắc Thiên Phong thong thả gật đầu, nhưng không để Từ Mạn Nhu vui vẻ bao lâu, hắn nhàn nhạt bổ sung, “Vậy dừng thuốc điều trị cho cậu nhóc tên An gì đó một ngày.

Em muốn nghỉ bao nhiêu ngày cũng được, tôi sẽ dừng thuốc cho cậu ta từng đó ngày”.

“Mạnh tay lên một chút.

Hay em muốn tôi mạnh tay với em?” Hoắc Thiên Phong lắc nhẹ ly rượu vang trong tay, nhìn ánh sáng phản chiếu qua chất rượu đỏ trong vắt vô cùng đẹp mắt, chậm rãi nói.

Từ Mạn Nhu phải gồng sức, cố gắng bóp cho

đôi chân dài của Hoắc Thiên Phong.

Bàn tay cô thì nhỏ, chân hắn thì dài như vậy, chẳng mấy chốc cô thấy mỏi nhừ cả tay lẫn vai, lưng cũng đau muốn gãy ra.

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt Hoắc Thiên Phong đang dán lên phần cổ áo của mình thì lúc này mới ý thức ra, cuống quýt kéo áo che đi.

Nhưng chiếc váy ngắn cũn, che được chỗ này lại lộ chỗ khác, Hoắc Thiên Phong nhếch khóe môi, bình thản di chuyển tầm mắt xuống đôi chân dài thẳng tắp, trắng nõn nà.

“Hoắc tổng, tôi mỏi tay quá.” Từ Mạn Nhu len lén muốn với tay lấy chiếc gối ôm, che bớt cơ thể.

“Em muốn nghỉ ngơi?”.

Từ Mạn Nhu lập tức ra sức gật đầu, một tay cô với được chiếc gối, và kéo về phía mình, chắn chỗ chân.

“Cả cơ thể em có chỗ nào tôi chưa từng nhìn thấy, che làm gì?”

Trơ trẽn.

Yêu râu xanh.

Đồ xấu xa.

Trong lòng Từ Mạn Nhu âm thầm chửi mắng Hoắc Thiên Phong, nhưng ngoài mặt cô vẫn phải gượng cười.

“Tôi thấy hơi lạnh”

Hoắc Thiên Phong hơi nhỏm người dậy, khuôn mặt lạnh lùng bá đạo của hắn lập tức kề sát mặt

cô, “Có muốn tôi giúp em làm nóng người lên không?

“Tôi… tôi… bóp chân… Hoắc tổng… anh uống rượu đi.”

Từ Mạn Nhu vội đến mức nói lắp.

Tối hôm qua tên ác ma này hành hạ cô chết đi sống lại, bây giờ còn muốn nữa? Đồ điên!

Từ Mạn Nhu lại nhổm người, vội vàng bóp.

lung tung trên chân hắn.

Hoắc Thiên Phong bắt lấy cổ tay mảnh dẻ của cô, giữ lại.

“Ngồi lên.”

Nói rồi hắn thoải mái dựa người ra sau, khóe môi cong lên.

“Hoắc tổng… tôi không muốn “Không muốn?”

“Hôm qua anh hành hạ tôi như vậy, hôm nay tôi vẫn còn đau.

Có thể tha cho tôi một hôm được không?” Từ Mạn Nhu nài nỉ.

“Được thôi.” Hoắc Thiên Phong thong thả gật đầu, nhưng không để Từ Mạn Nhu vui vẻ bao lâu, hắn nhàn nhạt bổ sung, “Vậy dừng thuốc điều trị cho cậu nhóc tên An gì đó một ngày.

Em muốn nghỉ bao nhiêu ngày cũng được, tôi sẽ dừng thuốc cho cậu ta từng đó ngày”..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio