Quân Dao tròn mắt, cô vô thức nghiêng đến gần anh hơn, lắng nghe.
Cố Tư Bạch buông đũa, chậm rãi nói.
“Tiểu Hoa từ nhỏ đã sinh ra ở Cố gia, cha cô ấy là quản gia cũ của Cố gia, bị hiếm muộn nên hơn năm mươi tuổi mới sinh được cô ấy, vài năm sau thì cả cha và mẹ Tiểu Hoa đều qua đời, Cố gia là nhà của cô ấy.
Từ nhỏ cô ấy đã theo phụ giúp việc vặt cho tôi.
Sau khi tôi chuyển ra biệt thự riêng thì Tiểu Hoa cũng theo qua đó.
Tôi đã cho Tiểu Hoa huấn luyện đặc biệt, cô ấy thành một trong những trợ thủ bí mật của tôi.”
“Vậy… cô ấy rất lợi hại đúng không?
Cố Tư Bạch gật nhẹ đầu.
Thật không ngờ, nhưng Quân Dao càng không hiểu, tại sao Cố Tư Bạch lại kể chuyện này với mình chứ?
“Tôi no rồi, cần làm việc.”
“Vừa ăn xong không nên làm việc ngay đầu, huống hồ anh còn đang bị thương”
Ánh mắt Cố Tư Bạch quét qua, làm Quân Dao im bặt, không dám nói nữa.
“Không cần phải sợ tôi, tôi sẽ không bao giờ làm hại em.
Không phải tôi đã hứa sẽ bảo vệ em sao?
Quân Dao mím môi, nhìn anh vươn tay lấy chiếc ipad, bắt đầu mở máy kiểm tra tài liệu, ngón tay thon dài chạm nhẹ vài cái lên màn hình, cử động vô cùng tao nhã, quyến rũ.
Đúng là khí chất từ trong xương tủy.
Sau một lúc, cô lắc đầu, cô đang làm cái gì vậy, tự dưng đi nhìn chằm chằm người ta như thế, đúng là điện
rồi!
“Tại sao anh lại phải bảo vệ tôi?” Quân Dao cuối cùng không nhịn nổi, vẫn lên tiếng hỏi.
“Vì em là vợ tôi.”
Câu trả lời khiến cô suýt sặc, mặt đỏ tía tai vội vàng thu dọn đồ đạc bưng đi, không dám nán lại lâu, ánh mắt ai đó phía sau thoáng qua niềm vui nhàn nhạt.
Suốt mấy ngày như thế đã trôi qua, Quân Dao ở bên cạnh Cố Tư Bạch /, không dám rời bước, trước đây Trương Tuyết Thanh thích đi chơi bời tụ tập với đám phu nhân giàu có, nhưng mấy ngày nay thường xuyên ở nhà, nhìn Quân Dao tận tụy ở bên Cố Tư Bạch không rời, trong lòng bà ta nóng như lửa đốt.
Nếu cứ để tình hình như thế này, e rằng sẽ có phiền phức, không cần biết như thế nào, bà ta cũng nên ra tay trước thì hơn, nghĩ là làm, bà ta lập tức đi qua, gõ cửa phòng.
Quân Dao đi ra, mở cửa, thấy Trương Tuyết Thanh thì cũng không lấy gì làm bất ngờ, cô mỉm cười.
“Mẹ, Tư Bạch vẫn thế ạ?” Trương Tuyết Thanh đột nhiên cười niềm nở.
“Mẹ không hỏi chuyện Tư Bạch, con về làm dâu Cố gia cũng lâu rồi mà mẹ con ta vẫn chưa nói chuyện gì nhiều, sắp tới là sinh nhật bà nội, mẹ muốn đi mua ít quà, huống hồ con về làm dâu nhưng cũng chưa gặp bà bao giờ, nhân tiện mẹ dẫn con đi mua quà, rồi mấy hôm nữa con đến dự sinh nhật bà, cũng xem như là có chút quà tỎ
F
lòng hiếu thuận”
Suy nghĩ Quân Dao xoay chuyển, Trương Tuyết Thanh trước nay luôn lạnh lùng trịch thượng với cô, không có lí gì đột nhiên vui vẻ niềm nở như thế, chắc chắn có âm mưu.
Nhưng nếu cùng đi, có lẽ sẽ ổn hơn nhỉ?
Huống hồ Cố Tư Bạch có camera giám sát và cả Tiểu Hoa bảo vệ, chắc không sao đâu.
Có lẽ bà ta muốn mượn cớ thăm dò tình hình Cố Tư Bạch mà thôi.
Nghĩ thế, cô mỉm cười gật đầu.
“Vâng, mẹ xuống nhà đợi con một chút, con thay quần áo xong xuống ngay” .
Trương Tuyết Thanh gật đầu, bà ta vừa xoay người nụ cười trên môi đã tắt ngấm.
Bà ta hừ lạnh, phải diễn kịch với một con nhóc ranh thật là khó chịu mà.
Quần Dao vào báo cho Cố Tự Bạch tình hình, anh cũng bảo cô cứ đi đi, có gì anh và Tiểu Hoa có thể ứng phó được.
Quân Dao vội chạy ù đi thay quần áo.
Hôm nay cô mặc một chiếc quần jean màu xanh nhạt ôm sát đôi chân dài thẳng tắp, áo phông trắng đơn giản, tóc đuôi ngựa cột cao, đơn giản nhưng tràn đầy hơi thở thanh xuân, trẻ trung, hoạt bát.
Quần Dao tô son hồng nhạt lên môi, sau đó vẫy tay chào Cố Tư Bạch.
“Tôi đi đây, anh chú ý nhé”
Cố Tư Bạch ngồi trên giường, gật đầu chào cô.
Mấy ngày nay vết thương của anh được Quân Dao chăm sóc cẩn thận hầu như đã hồi phục rồi, hoạt động bình
thường đều không có vấn đề gì.
Quân Dao chạy xuống lầu, thấy Trương Tuyết Thanh đang ngồi trên sô pha đợi.
“Mẹ, con xong rồi, mình đi thôi”
“Ừ, đi nào” Khuôn mặt Trương Tuyết Thanh thoáng cái lại hiện ra vẻ tươi cười niềm nở.
Bọn họ đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, nơi này vô cùng xa hoa, đắt đỏ.
“Quân Tú Anh, con thấy cái này thế nào?”
Bà ta chỉ tay vào bộ dây chuyền và nhẫn kim cương lấp lánh.
Quân Dao miễn cưỡng gật đầu.
“Đẹp ạ, nhưng con nghĩ chắc không hợp bà nội đầu
a.”
Trương Tú Anh không để ý đến lời cô nói, đeo thử bộ trang sức, ngắm mình trong gương sau đó gật đầu.
“Gói vào cho tôi” .
Quân Dao tròn mắt, đây là đi mua quà tặng bà nội hay đi mua sắm cho Cố phu nhân đây.
Bà ấy đã mua đủ thứ túi lớn túi nhỏ cô xách đầy tay rồi đây.Vốn hôm nay
Quân Dao đi giày thể thao, nhưng vừa đến trung tâm thương mại, Trương Tuyết Thanh đã dẫn cô đến hàng giày, chọn cho cô một đôi giày cao gót lấp lánh hoa lệ rồi bảo giày cao gót và son môi là bảo bối của phụ nữ, nhất định không được rời hai thứ này.
Dưới sự ép buộc của Trương Tuyết Thanh, Quận Dao đành phải đi đôi giày cao gót lấp lánh kia dạo quanh trung tâm thương mại.
Đi ít thì không sao, nhưng đi lâu, lại phải xách lỉnh kỉnh đủ đồ Trương Tuyết Thanh mua, chân cô đã sưng phồng cả lên, toàn thân cũng mỏi nhừ
rồi, mà vẫn chưa thấy Trương Tuyết Thanh mua một món nào giống quà cho bà nội.
Đây là đi mua quà sao? Là đi hành xác thì đúng hơn.
“Sao thế, sắc mặt con sao kém vậy?” Trương Tuyết Thanh tỏ vẻ quan tâm.
Quân Dao vội lắc đầu.
“Dạ không sao.
Mẹ ơi, bà nội thích gì ạ?”
“Hả? Bà nội con ấy à, sống trong vinh hoa phú quý cả đời, có thiếu gì đâu, mẹ cũng không biết bà thích gì nữa.”
Câu trả lời kiểu gì vậy? Quân Dao suýt rớt tròng mắt ra ngoài.
Đây là trắng trợn hành hạ cô rồi.
Trương Tuyết Thanh lại tiếp tục vui vẻ tiến đến quầy hàng túi xách, xem những chiếc túi hàng hiệu phiên bản giới hạn mới nhất.
Nhân lúc Trương Tuyết Thanh không để ý, cô lén lút nhắn tin cho Cố Tư Bạch.
“Anh ở nhà thế nào rồi?”.
“Vẫn ổn.
Em chọn được quà cho bà nội chưa?”
“Mẹ anh vẫn chưa mua gì cho bà nội.
Chân tôi sắp gãy cả rồi.”
“Bà ta không phải mẹ tôi”
Quân Dao nhìn tin nhắn lạnh lùng gửi tới, cô đột nhiên nhớ ra Trương Tuyết Thanh chỉ là vợ kế, không phải chính thất.
“Xin lỗi, tôi không cố ý” Cô nhắn lại.
“Ừm, chắc một lát nữa bà ấy sẽ dẫn em về thôi.”
Đúng như Cố Tư Bạch nói, sau khi mua năm chiếc túi mới, bắt Quân Dao hai tay vừa ôm vừa xách không xuể, bà ta đủng đỉnh nói.
“Hôm nay đến đây thôi nhỉ.
Cũng đến giờ rồi, chúng ta về thôi.
Hôm khác đi mua quà cho bà nội sau.”
Quân Dao suýt phun máu.
Nhưng đành bất lực ôm theo đống đồ lỉnh kỉnh ra xe.
Leo được lên xe, bỏ mớ đồ xuống, cô mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy toàn thân đau nhức cuối cùng cũng được thả lỏng.
Đang đi giữa đường, đột nhiên Trương Tuyết Thanh bảo tài xế dừng xe, rồi đưa cho cô một tờ giấy nhỏ.
“Con ghé tiệm thuốc kia mua cho mẹ thuốc này với, hôm nay mẹ quên mua” .
Quân Dao nhận lấy tờ giấy, không nghĩ ngợi nhiều, chạy vào hiệu thuốc đưa tờ giấy ra.
Nhưng người bán thuốc nói ở đây không có loại thuốc này.
Cô đành phải trở ra, nói lại với Trương Tuyết Thanh, bà ta gật đầu, bảo lái xe lái đi.
Một đường bình yên trở về nhà.
Bước xuống xe, khuôn mặt Trương Tuyết Thanh vô cùng tươi tắn, bà ta bảo Quân Dao mang đồ vào.
Cô ôm túi lớn túi nhỏ theo bà ta đi.
Nhưng vừa bước đến phòng khách, đột nhiên Trương Tuyết Thanh đứng khựng lại, bà ta há hốc miệng, không tin nổi vào mắt mình.
Quân Dao ôm đống đồ lỉnh kỉnh theo sau lưng Trương Tuyết Thanh, bà ta dừng đột ngột làm cô không kịp phản ứng, đâm sầm vào lưng bà ta, làm đống đồ trong tay rơi loảng xoảng xuống đất.
Lúc này cô mới nhìn rõ cảnh tượng trước mặt, cũng kinh ngạc đến đờ người ra.