Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quân Tú Anh bị đánh, bị sỉ nhục giữa phố cảm thấy vô cùng nhục nhã, uất ức vì vậy từ đầu đến giờ đều cúi mặt lảng tránh, kể cả có bị người phụ nữ kia kéo tóc bắt ngẩng đầu lên thì cô ta cũng cố nhắm chặt mắt, nhưng khi nghe những ồn ào, rồi cả Cố thiếu phu nhân và giọng nói không thể quên thuộc hơn kia, cô ta mở bừng mắt, nhìn trừng trừng Quân Dao.
Quân Dao đứng đó, xung quanh là mấy vệ sĩ, khí thế bức người, dáng vẻ cao quý, trái tim Quân Tú Anh lập tức tràn lên lửa giận cùng sự đố kị, ánh mắt cô ta như tóe lửa.
Bây giờ cô ta bị vùi xuống bùn đen, chịu mọi thứ dơ bẩn ở đời, còn Quân Dao thì hay rồi, vốn dĩ chỉ là một kẻ tù tội, vì đi gả thay cho cô ta mà một bước biến thành phượng hoàng, bây giờ còn tỏ vẻ hống hách cái gì chứ? Cô ta thảm thế này đều là vì Quân Dao.
Quân Tú Anh chỉ hận không thể bóp chết Quân Dao ngay lập tức.
“Cô...!cô là...” người phụ nữ lắp bắp hỏi.
“Tôi muốn bình tĩnh nói chuyện với chị, được không?” Quân Dao không muốn đôi co qua lại giữa đường như thế này.
“Được...!được.” Người phụ nữ lập tức gật đầu đồng ý, bà ta là người từng trải, dĩ nhiên phải biết mềm nắn rắn buông.
Vệ sĩ xung quanh xua đám người tò mò hóng chuyện đi.
Sau đó Quân Khải vội chạy đến đỡ Quân Tú Anh lên.
“Tú Anh, con sao rồi, đau lắm không?
Quân Tú Anh ánh mắt tràn đầy căm hận nhìn Quân Dao, mím môi không nói.
“Chúng tôi sẽ đền bù tổn thất cho chị, cũng mong chị bỏ qua cho cô ta.”
Người phụ nữ kia nhạy cảm phát hiện Quân Dao mặc dù đường nét khuôn mặt khá giống ả tiện tì bị bà ta đánh, nhưng khí chất khác hẳn, ăn nói cũng khác, vì vậy lập tức mỉm cười.
Cô cũng biết đấy, phụ nữ khi ghen ai mà kìm chế được bản thân.Vừa rồi nghe vệ sĩ nói cô là Cố thiếu phu nhân, liệu có phải...”
Suy nghĩ vừa đến làm người phụ nữ mở tròn hai mắt.
Mặc dù ở đây Cố gia không phát triển kinh doanh cho lắm, chỉ có chuỗi cửa hàng nhỏ, nhưng đều là người làm ăn, bà ta dĩ nhiên phải biết Cố gia, một trong những gia tộc đứng đầu, hùng mạnh nhất.
“Mong chị nể mặt” Quân Dao mỉm cười.
Người phụ nữ nhất thời kinh hoàng, bà ta không ngờ mình lại dám động vào Cố thiếu phu nhân, lập tức cúi đầu khom người.
“Cố thiếu phu nhân, thật xin lỗi, tôi có mắt như mù đã mạo phạm thiếu phu nhân”.
“Không có gì, đừng khách sáo, vậy còn chuyện của cô ta...” Quân Dao nói.
Người phụ nữ lập tức lắc đầu, “Chuyện nhỏ, chỉ là chút chuyện nhỏ ấy mà.
Mong thiếu phu nhân rộng lượng bỏ qua cho.
Tôi có thể mời thiếu phu nhân uống chén trà không?”
“Bây giờ thì tôi bận rồi, cảm ơn chị đã rộng lượng” Nói rồi cô quay qua Quân Khải, “BỐ, chúng ta đi thôi.”
“Thiếu phu nhân đi cẩn thận, cảm ơn thiếu phu nhân!”
Người phụ nữ đon đả nói phía sau, đến tận khi chiếc xe bảy chỗ đi khuất bà ta mới đứng thẳng lưng dậy.
Đã gần năm mươi tuổi, trải qua đủ thứ chuyện, bà ta sờ tay lên mặt, cái tát bỏng rát nhưng thật may mắn, nó giúp bà ta thức tỉnh, nếu còn hống hách thêm chút nữa, e rằng sẽ ảnh hưởng đến cả công ty mất.
Bà ta thở phào nhẹ nhõm, thật may vì mình thoát được một kiếp.
Nhưng liệu có khi nào bà ta bị hố không? Người của Cố gia sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy?
.