Chap (b)
…
Chúng tôi im lặng sau suốt mấy ngày hôm sau. Chắc chắn là Đào Anh rất ngạc nhiên vì sự kiện lạ thường này. Không! Phải nói là % ý chứ. Tôi cũng chả biết cảm xúc của mình như thế nào nữa. Tôi cảm thấy căm ghét An, rất căm ghét An!
…
Sáng thứ , tôi tiếp tục đến trường trong vai trò học sinh chăm ngoan và là người bạn hiền của các bạn khác trong lớp. Tôi chưa kịp bước vào lớp thì đã bị Thùy Trang và Minh kéo ngay ra vườn hoa trong trường. Minh nhìn tôi với ánh mắt phân vân.
- Mày chắc chắn những gì mày nghe thấy là đúng không?
- Mày có hâm không? Mày nghĩ tao là loại người thế à?-Tôi nhìn chằm chằm vào Minh.
- Không!-Thùy Trang xoa vai tôi.Chẳng ai nghĩ mày làm những truyện như thế cả? Chúng tao chỉ lo chúng mình hiểu sai vấn đề?
- Sai gì? Rõ rành rành như thế mà mày kêu là sai sao?-Tôi la toáng lên.
- Không!-Thùy Trang chấn an tôi. Chúng tao chỉ lo thôi! Chẳng may chỉ là nhầm lẫn thì làm thế nào?
- Ờ! Tốt nhất cứ tạm cho chuyện này sang bên đã!- Minh quyết định.
- Thế là sao?- Tôi ngạc nhiên. Cho sang bên tức là lẳng lặng coi như không biết gì hả?
- Không!-Hai đứa đồng thanh.
- Tức là chúng mình sẽ theo dõi và quan sát nhưng chưa nói cho Đào Anh biết. Khi nào có đầy đủ tang chứng, vật chứng sẽ vạch mặt hắn.-Thùy Trang giảng giải.
Đương nhiên tôi chỉ biết gật gù theo. Ngay lập tực chúng tôi lên kế hoạch giám sát vô cùng chặt chẽ. Những lúc ở trường thì cả cùng giám sát còn con Đào Anh đa số toàn dính như kéo vào “bạn An” nên cũng chẳng lo về việc nó nghi ngờ. Lúc nào nghi thì tách đứa ra đi gạ gẫm nó ra chỗ khác. Còn lúc không ở trường thì đứa nào thích thì đi không thì thôi chứ không lại mang tiếng xen vào chuyện đời tư của người khác! Kế hoạch là thế nhưng tôi cũng hơi e ngại xíu. Tôi không thích cái trò giám sát, thậm chí còn không thích người khác nhìn ngó vào đời tư của tôi vậy mà tôi lại đi nhòm ngó vào đời tư của người ta nữa chứ! Nhưng không sao! Vì cô cháu gái yêu quý kiêm người bạn tốt bụng tôi quyết định giúp nó.
…
Ngày và tháng cứ thế trôi qua. Công cuộc giám sát bị đình trệ khá nhiều vì lý do thi học kì. Chúng tôi mỗi đứa việc của mình nhưng đều vì lo học. Nỗi lo về An và Đào Anh cả thi học kì nữa làm cho bất kể ai trong chúng tôi đều cảm thấy mệt mỏi. Thật sự trong lúc đó tôi cũng chẳng thể vào đầu được nhiều. Ý định quay phao đã hiện rõ trong đầu tôi nhưng lại nghĩ ra hình ảnh cô bắt phạt nên lại thôi. Thật bận rộn và mệt mỏi nhưng không sao! Sắp Tết rồi! Sắp được chơi rồi nên lại khiến cho tôi có thêm tinh thân để học.
….
Cuối cùng thì kì thi cũng đã qua. Chúng tôi đứa rủ nhau đi làm trầu nem chua rán để ăn khao mừng sự kiện thi thành công của đứa. Minh dẫn đứa còn lại trong đó có tôi đến quán nem chua rán ở đường Đặng Văn Ngữ. Công nhận Minh đúng là con mọt ăn, chỗ nào có quán ngon nó đều dẫn chúng tôi đến hết. Rôi cả lũ dẫn nhau về nhà tôi trừ Đào Anh vì bận đến với An nên không đến.
…
Về đến nhà. Ông anh trai yêu dấu của tôi đang hí hoáy nghịch cái gì đó trên chiếc điện thoại mới được bố mẹ tôi sắm cho.
- Em chào anh ạ!-Hai đứa kia đồng thanh làm cho anh tôi giật mình.
- Chào lady!- Anh cười sung sướng.Nhưng lần sau chào nhỏ thôi không anh mất tim!
- Không dám!-Tôi cười trừ trước cái nháy mắt của anh tôi.
- Cùn ra đây đại ca bảo!-Ông ý lại gọi tôi bằng cái tên ấy rõ ghét.
- Cùn á! Hay Cún!-Hai đứa ngạc nhiên.
- Cùn em ơi! Nó mà là Cún thì anh đi đầu xuống đất!-Ông ý cùng cái đứa kia ôm bụng cười nắc nẻ.
- Thì làm sao?-Tôi vênh lên. Gọi gì nói nhanh!
- Làm sao mà phải cáu?-Ông chìa cái máy ra cho tôi xem.-Thấy anh mày đẹp trai không?
- Không!-Tôi chẳng thèm nhìn mà lắc đầu luôn.
- Nhìn đê!-Ông lôi cổ tôi dí sát mặt vào cái điện thoại. Mày phải cảm thấy hạnh phúc khi có ông anh tài năng như tao chứ!
- Anh thật là vũ phu!- Tôi gạt tay ông ý ra trong ánh mắt nghịch ngợm của mấy đứa bạn. Đưa đây xem nào!-Tôi giẳng lấy cái máy.
- Cẩn thận!-Ổng hét lên- Vỡ máy tao đánh mày đấy!
- Rồi!
Tôi nhìn qua nhìn lại mới thấy mặt ông anh mình. “Ai chà! Cũng đẹp trai phết nhỉ?” tôi à lên khiến ông ấy sung sướng cười. Còn cậu bạn đứng bên cạnh ông ý là ai? Tôi nhìn thấy quen quá!
- Anh ơi! Ai đây?- Tôi chỉ thẳng tay vào mặt người đứng bên cạnh anh tôi.
- An! Đệ tử của tao!