Chap
Không nhắc đến An và Đào Anh nữa. Giờ đã là tháng rồi!
…
Nghỉ học ăn Tết! Hôm nay đã là Tết rồi! Đồ đạc cho Tết hầu như nhà ai cũng chuẩn bị hết cả rồi! Hôm nay tôi và đứa kia sẽ đi mua quần áo mới.
…
Chà! Đi khắp phố phường mùi quần áo mới thơm phức. Lượn vòng! Dạo vòng mua được bao nhiêu quần áo.
- Á!-Tôi la lên. Ai dẫm vào chân tôi rồi!-Tôi suýt xoa bàn chân yêu quý.
- Xin lỗi!- Người chàng lạ mặt nhìn tôi.
- Đau quá!-Tôi ôm lấy bàn chân mình.
- Xin lỗi nhé! Đau không?- Người lạ mặt lo lắng.
- Không sao đâu
- Thật hả?- Người kìa nhìn cái chân của tôi.
- Ờ!-Tôi đứng dậy vẫy tay rồi đi luôn.
…
Tôi yêu cái không khí Tết ở Hà Nội lắm! Nó không nắng nóng như ở trong Nam mà lạnh! Lạnh lắm! Ra đường ai cũng như những cục bông di động. Yêu nhất là khi nhìn lũ trẻ con chạy lon ton theo bố mẹ trong bộ quần áo dầy bịch. Yêu cái cảm giác sáng dậy thật sớm, lên sân thượng hít căng lồng ngực cái không khí đầy lạnh giá nhưng lại chất chứa niềm vui này. Yêu những cái chợ chật ních người đi mua sắm nữa.
…
Hôm nay là Tết rồi!
Tôi sẽ đi chơi với con bạn thân nốt lần cuối trước khi về quê ngoại rồi quê nội.
…
- Ê! Trang ơi!-Minh gọi tôi.
- Bọn mày đến sớm nhể?-Tao đưa mắt lườm Minh và Đào Anh.
- Bọn nó ngủ nướng để chị em ta cưỡi hươu đấy mà!-Thùy Trang đế vào.
- Khiếp!-Đào Anh lên tiếng.-Ngủ có thêm có tí nên mới trễ. Người đâu mà chua chát.
- Bản tính lúc sinh ra đã thế!
- Biết sẵn rồi!-Minh cười hả hê.
Cuộc dạo chơi cuối năm bắt đầu bằng bữa sáng. Gần Tết rồi, cũng chẳng có mấy quán mở nữa mà đi la cà chọn này chọn nọ. Chúng tôi tạt nhanh vào quán ven đường. Trên lý thuyết học hành, truyền hình đưa tin không nên ăn những quán ven đường vì mất vệ sinh này nọ nhưng có thực mới vực được đạo. Ăn đã rồi đến đâu thì đến. Mong sao cho vào Tết đừng bị làm sao cái đường tiêu hóa cả là ok quá rồi! Chúng tôi nhanh tay lấy mỗi người một bát nhưng ôi các bậc phu huynh ơi! Trời xui đất khiến thế nào…
…Xoảng..
Tôi làm đổ mất bát phở xuống đất. Vừa tiếc vừa tức mặt tôi mếu xệch đi. Tôi nghe thấy tiếng phủi quần của ai đó đừng gần. Thôi xong rồi! Của ăn đến miệng mà còn mất đã thế lại còn đền tiền bát, làm bẩn quần của ai nữa chứ! Đen tột độ! Tôi ngước mắt lên nhìn. Ô cha! Người này nhìn quen quen. Hình như gặp đâu rồi thì phải nhưng tôi cũng không quên.
- Ấy có sao không? Mình xin lỗi!-Tôi hỏi thăm.
- Cũng không sao! Ngoài việc bẩn quần ra thì ổn.- Người lạ ngước lên nhìn tôi.
- Mình xin lỗi.-Tôi lí nhí.
- Ơ!-Người lạ ngạc nhiên, mắt trợn tròn.- Cái cô ở tiệm quần áo đây mà.
- À! Cậu là người giẫm lên chân tôi đúng không?-Tôi hí hửng cũng ngạc nhiên không kém.
- Chà! Cô định trả đũa tôi đúng không?-Người đó lắc lắc cái đầu.
- Không! Chưa có kịp!-Tôi cười nhẹ.
- Vậy chi là có duyên hả?
- Hơ! Làm gì có truyện!
Đúng lúc đó con hâm kia mới chạy tới.
- Làm sao đấy?-Minh hỏi tôi.
- Thằng này dạo mày hả?-Thùy Trang chỉ thẳng vào mặt người lạ.
- Ơ!-Người lạ dơ tay lên.Tôi chưa kịp làm gì hết!
- Chúng mày làm gì đấy! Tao làm đổ phở vào quần người ta.
- À! Ra thế!-Đào Anh cười lý lắc. Xin lỗi! Không cố ý!
- Bạn cô hùng hổ nhể!-Người lạ nhìn tôi nháy mắt.
- Cũng bình thường thôi mà!-Tôi cười.
- Hả người quen nhau hả?- Ba đứa đồng thanh hỏi với vẻ mặt ngạc nhiên.
- Không!-Tôi và người lạ kia cùng trả lời.
- Nghi lắm!-Minh nhìn tôi.
- Nghi cái gì? Vớ vẩn!-Tôi lườm Minh.
Cuộc cãi cọ không đâu vào đâu của chúng tôi làm tôi không để ý người lạ kia đã đi từ lúc nào.
…
Ngày… tháng… năm…
Tao chẳng tin vào mấy cái chuyện duyên số đâu! Nhưng tự dưng hôm nay tao lại nghĩ đến mấy chuyện ba lăng nhăng đó! Tao gặp người đến tận lần liền mà tao chẳng quen anh ta đâu! Vậy chắc là tình cơ chứ duyên số gì nhỉ! Vớ vẩn quá! Nghĩ cứ loạn hết cả lên.
…
_○◦¦∞(¯`◦○▒¦ MýT TẹT¦▒○◦´¯)∞¦◦○_ hoang: BUZZ!!!
Khaj.: sao?
_○◦¦∞(¯`◦○▒¦ MýT TẹT¦▒○◦´¯)∞¦◦○_ hoang: sáng nay là thế nào?
Khaj.: chẳng thế nào cả!
_○◦¦∞(¯`◦○▒¦ MýT TẹT¦▒○◦´¯)∞¦◦○_ hoang: chém!
Khaj.: chém mày làm gì?
_○◦¦∞(¯`◦○▒¦ MýT TẹT¦▒○◦´¯)∞¦◦○_ hoang: thế tự dưng ra nói chuyện với nhau à?
Khaj.: không!
_○◦¦∞(¯`◦○▒¦ MýT TẹT¦▒○◦´¯)∞¦◦○_ hoang: đấy! Thế chẳng là quen nhau à!
Khaj.: thế không đc gọi là quen.
_○◦¦∞(¯`◦○▒¦ MýT TẹT¦▒○◦´¯)∞¦◦○_ hoang: thế gọi là gì.
Khaj.: tình cơ
_○◦¦∞(¯`◦○▒¦ MýT TẹT¦▒○◦´¯)∞¦◦○_ hoang: mày là con hâm!
Làm gì có chuyện tình cơ nào mà như thế!
Đứng nói chuyện trước quán phở?
=))
Khaj.: thì gặp lần rồi mà
_○◦¦∞(¯`◦○▒¦ MýT TẹT¦▒○◦´¯)∞¦◦○_ hoang: lòi cái đuôi cáo nhá!
Gặp ở đâu?
Khi nào?
Bao giờ?
Khaj.: hôm đi mua quần áo với chúng mày
Nó dẫm vào chân tao
Thế thôi!
_○◦¦∞(¯`◦○▒¦ MýT TẹT¦▒○◦´¯)∞¦◦○_ hoang: duyên rồi!
Khaj.: duyên j
_○◦¦∞(¯`◦○▒¦ MýT TẹT¦▒○◦´¯)∞¦◦○_ hoang: mày cứ giả nai!
Biết rồi còn hỏi!
Cụ bà nhà tao gọi đi ngủ rồi!
Biết thế!
Ngủ đi!
Bye lady!
Khaj.: tạm biết thế.
Bye!
…
Tắt máy. Tôi leo lên giường đi ngủ. Ngủ ngon để sáng mai dậy sớm còn về quê ngoại chơi. Chắc thể nào các bác dưới quê cũng nấu bánh chưng à xem. Phải đặt hàng trước mấy cái mới được, khỏi phải bị mẹ sai đi ra chợ mua bánh. Vừa mỏi chân mà lại vừa không ra gì.