Những ngày tháng trong viện là những ngày tháng khổ sở nhất trong suốt quãng đời mà tôi đã trải qua. Tôi đắn đo và suy nghĩ rất nhiều về sự thật tàn khốc này. Chẳng dễ gì mà trải qua nổi cú sốc nặng về tình thân như thế này. Tôi nghĩ thà bị ăn đòn như những lần đi chơi về muộn hay những trận quát khi làm sai còn hơn phải trải qua những ngày khó khăn như thế này. Quả thực cũng có đôi lần tôi có những suy nghĩ túng quẫn nhưng phải nói tôi là người rất may mắn. Anh Duy, Đào Anh, Thu Minh, Thùy Trang và gia định, bạn bè luôn bên cạnh tôi để chia sẻ với tôi. Sự thật phũ phàng này chẳng dễ gì mà có thể nói cho tất cả mọi người cùng biết và cùng cảm thông. Đang từ người con có cha mẹ đang hoàng, tử tế bỗng dưng phát hiện ra mình chẳng phải con họ và cũng chẳng biết bố mẹ là ai liệu có thể nói cho tất cả mọi người cũng hay. Một chút tự ti, một chút hụt hẫng và rất rất nhiều chút ít như thế gộp lại làm tôi dấu mình trong vỏ bọc khép kín.
…
Nhưng trong cuộc sống, không phải lúc nào cũng an lành và vui vẻ là điều mà tôi nhận ra được sau cú sốc nặng nề này! Tôi đã mất hơn tháng trời để quen dần với sự thật này. Anh Tùng cũng về nước để thực hiện ca ghép gan với bố và tất nhiên nó đã thành công. Nhưng điều kì lạ về sự thật là tôi chẳng phải con bố và cũng chẳng phải em ruột của anh ấy chẳng làm anh ấy mảy may ngạc nhiên. Cái vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra vẫn ngự trị trên khuôn mặt anh ấy kể từ ngày anh ấy về nước. Khuôn mặt đó làm cho tôi nghi ngờ liệu có phải anh ấy đã biết từ lâu và lời nói của bố tôi trong bệnh viên liệu có phải là mọi người đã biết từ trước và giấu tôi không???
…
(Lời kể của Khắc Tùng)
Tôi biết mà! Cái kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra thôi. Tôi đã trì hoãn việc học của mình để về ghép gan cho bố. Cái bệnh viên gan là thành quả thất nhiên của cái thói uống rượu bia nhiều mà thôi! Còn về Trang! Tôi cảm thấy nó cũng khá ổn rồi. Hai tháng không phải là ngắn nhưng mà nó hồi phục tinh thần khá nhanh. Thậm chí còn phải nói là nhanh hơn tôi tưởng. Cũng rất may là nó không tìm đến cái chết. Thực sự vào những cú sốc nặng như vậy cũng rất có nhiều người tìm đến con đường này nhưng may mà nó là em tôi nên không có những ý nghĩ bi quan vớ vẩn. Tôi nghĩ nó chưa biết hết sự thật vì sự dấu diếm vẫn còn hiện rõ trên ánh mắt bố mẹ tôi. Nhưng thôi, dần già nó sẽ biết mọi chuyện thôi!