Tim tôi đập thình thịch thình thịch, haizz phải chờ đợi như thế này còn đau tim hơn cái lúc lên bảng kiểm tra miệng trong khi bản thân vẫn chưa thuộc bài ấy chứ, chỉ khác ở đây là tôi tự tỏ tình và chưa biết ý của hắn thế nào mà thôi.
Hắn quay đầu lại, khuôn mặt bị che khuất đi bởi chiếc mũ bảo hiểm đáng ghét,nên tôi không tài nào đoán được lúc này hắn có ngại ngùng hay không, Cao Thần Duệ trầm giọng lên tiếng
''Chuyện đấy tôi biết từ lâu rồi ''
Thật trơ trẽn, T.T chả vờ như đang rất ngạc nhiên một chút không được à.
Ghét vồn, điều này chẳng khớp một chút nào với cái suy nghĩ của mình, cơ thể tôi run run không biết là do lạnh hay là do bản thân cần sự phát tiết nữa,tôi tức giận hằn giọng lên nói
''Cậu....mẹ kiếp không thể trả vờ như không biết được à '' cố gắng kìm nén mãi,giờ mới nhắm mắt nhắm mũi tỏ tình một phen,nào ngờ lại bị ai kia nói vậy sao lại có thể không bực tức, tôi hận không thể chửi hắn tơi tả đây này.
Nào ngờ đứng trước cơn phát tiết của tôi, hắn lại nhàn nhã bật cười, quả là một con người không biết tức thời. Nhưng dưới ánh sáng của ngọn đèn đường chiếu lên người, tôi cảm thấy hình như ánh mắt của Duệ cũng đang dịu dàng hẳn đi, điều này làm cho tôi có chút hân hoan, có lẽ hắn không ghét cái thứ tình cảm này của tôi dành cho hắn, lắm đâu nhỉ.
Nhưng khi nghe lời nói bức xúc của tôi, hắn mới lại giả vờ như đang rất ngạc nhiên
''Ôi Thư cậu thích tôi à, thật không, tôi không biết điều đó đấy, cậu thích tôi....à ra là thế, bất ngờ thật đấy ''
''Hừm '' tức giận đến đỏ cả mặt, quay đầu về hướng khác không thèm nhìn hắn nữa.
Rồi bất chợt hắn tháo chiếc mũ bảo hiểm xuống, khuôn mặt bảo vật kia lại được đà toả sáng, không biết người khác sẽ nghĩ thế nào còn riêng tôi thấy,hắn đầu trần dưới mưa quả thật có ngàn phần quyến rũ hơn thường ngày, từng hạt mưa thi nhau bám vào tóc hắn, chút chút lại có giọt nước chảy xuống quanh quai hàm gầy đầy góc cạnh kia thật là biết cách hưởng thụ. Cao Thần Duệ bước từng bước tiến về phía tôi, cơ thể tôi chợt nóng ran khá hồi hộp, hơi thở cũng chợt ngưng lại....
Hắn hơi khom lưng,cúi xuống để ngang bằng với một kẻ thấp hơn mình cm kia,tay hắn nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, đôi môi mềm mại của hắn chạm nhẹ vào một đôi môi mềm mại khác quyến luyến mãi không thôi. Mở to hai mắt ngạc nhiên nhìn hắn, chẳng hiểu sao lúc này tôi lại quên mất một điều, rằng bản thân mình còn phải nhắm mắt hưởng thụ.
Một lúc sau hắn ngừng lại mọi động tác, đôi mắt chú ý đến người con gái đang ngơ ngác phía trước mặt,khóe môi hắn chợt nhếch lên khi nhìn thấy mọi phản ứng của tôi, có vẻ rất đúng với ý Duệ, hắn quay đầu sải bước đi, dắt chiếc xe mô tô phân phối nặng vào cổng, cũng không quên nhắc vài lời để tôi bừng tỉnh, hắn cau mày trầm giọng nói
'' vẫn còn muốn đứng đấy, tối nay cậu chưa tắm nên giờ muốn tắm bù có phải không? Tôi cũng không phiền,sáng sớm có thể dậy dọn xác cho cậu, muốn chôn ở đâu?''
Xì, hắn thật là chẳng có một chút lãng mạn gì cả, tôi đường đường là một cô gái hiền lành,ngây thơ kèm trong sáng, sao có thể ban đêm đứng dưới mưa hôn một người con trai xong cái, là mồm lại cười toe toét ngay được, hãy để tôi làm tròn vai diễn con nhà gia giáo xem nào.
Tôi nhanh chóng chạy theo Duệ, khuôn mặt ấm ức liền chu mồm lên cãi
'' ai muốn đứng dưới mưa cơ chứ, chỉ được cái chân dài bước nhanh hơn người khác một bước, lại được đà lên giọng à,cảm ơn, tối nay tôi tắm rồi giờ không cần tắm mưa nữa,hiểu chưa ''
Hắn không thèm chấp, vào đến tận trong nhà tôi liền e dè nói tiếp
''vậy ý cậu rốt cuộc là như thế nào, quan điểm của tôi khá rõ ràng, thích là thích, không thích là không thích, nói đi tôi sẵn sàng chấp nhận mọi đáp án rồi đây ''
Tôi đã quyết định tỏ tình thì đương nhiên cũng tính đến cái phương án bị từ chối rồi, tôi thật sự cần cái đáp án, quả thực tính tôi rất rõ ràng thích là thích, không thích thì nói không, ai nói tôi kiêu ngạo cũng được, nói tôi chảnh cũng không sao. Tôi vẫn không muốn bỏ đi cái ý kiến của mình.
Duệ dừng bước, hắn đứng đối diện với tôi, bàn tay còn không yên phận búng lên chán tôi một cái, giữa chán hiện lên một vét hồng hồng, tôi nhăn mặt như khỉ ăn ớt, điều ấy cũng làm tôi bớt đi chút ít căng thẳng hơn, Duệ dõng dạc nói
''Nếu cậu là một con người có lòng kiên nhẫn, thì ngày hôm sau người tỏ tình trước.... chắc chắn sẽ là tôi,haizzz ai mà ngờ được cậu lại thiếu sự kiên nhẫn như vậy. Từ giờ trở đi Lâm Mộ Thư cậu nên nhớ,cậu là người của Cao Thần Duệ, đừng có chút chút lại gần gũi thân mật với thằng khác,hiểu chưa ''
Tôi cười hì hì to vẻ không có ý kiến, kì thực tôi đã giữ được riêng cho bản thân một báu vật rồi, còn cần ai khác nữa ư?.
Đi theo Duệ đến giữa lưng trừng cầu thang, tôi dừng bước kéo kéo chiếc áo của hắn từ phía sau, thấy Duệ ngoảnh đầu lại nhìn mình, tôi nói
''Vậy...vậy phòng Bảo Ngọc ở chỗ nào, tôi có thể hỏi cậu ấy cho tắm nhờ, chỉ chỗ đi ''
Ấy vậy hắn lại nhàn nhã nở nụ cười, gian tà nói khích tôi
''Ngọc tối ngủ nó có thói quen khóa chặt cửa, giờ cũng đã giờ hơn nó không còn thức nữa đâu, chìa khóa dự phong nó cầm luôn rồi. Chẳng lẽ Lâm Mộ Thư cậu cũng có ngày nữ tính như vậy, sợ tôi làm gì cậu ư?hồi nhỏ không phải cậu rất thích rúc vào người tôi ngủ:D ''
Quả thực giờ cũng khá muộn rồi, hiện giờ tôi cũng không dám về, với lại ngoài trời còn mưa không dứt có lẽ phải ngủ nhờ một đêm thật rồi, Nhìn thấy Cao Thần Duệ có vẻ nguy hiểm, theo phản xạ tự nhiên của một đứa con gái, tôi dơ hai tay ôm trước ngực, cau mày nhìn hắn, hằn giọng nói
''Đứng trước một kẻ lòng lang dạ sói như cậu sao có thể không sợ, với lại lúc bé là lúc bé giờ tôi lớn rồi, nên nhớ tôi cũng là một đứa con gái ngây thơ trong sáng chứ bộ ''
''đối với tôi cậu trước giờ đều chưa từng thay đổi, còn nếu cậu thích ngủ dưới phòng khách tôi cũng không ý kiến, ban đêm hơi hiu quạnh một chút thôi mà, có mấy lá bùa trong tủ đấy cứ dùng tự nhiên, tôi đi ngủ trước đây ''
Thấy Duệ vẫn cứ bước đi, tôi quảnh mặt nhìn phía bên dưới cầu thang, điện tối om, chiếc ghế sofa nằm đó thật âm u, cảm tưởng tối một mình ngồi đấy, ôi nghĩ thôi mà da gà đã đồng loạt nổi hết lên rồi, tôi thoáng rùng mình, chạy nhanh theo hắn.
Khi ấy tôi chạy theo phiá sau Duệ, nên cũng không biết rằng hắn đang nở nụ cười đắc thắng, chỉ có trời mới biết hắn hiểu tôi nhiều bao nhiêu.
Bước vào căn phòng của Duệ, tôi hơi ngạc nhiên với sự ngăn nắp cúa nó, nơi đây giống như mọi thứ đều có quy tắc đặt riêng khá đặc biệt, tôi lại rất chú ý đến cái bức ảnh to đùng treo trên tường, đó là bức ảnh chúng tôi chụp năm lớp tuổi, tôi đứng bên cạnh hắn cứ như hai người con trai đứng cạnh nhau vậy, thật là.. tại sao hắn vẫn còn giữ bức ảnh này cơ chứ, ngại quá đi mất,lúc ấy tôi chẳng giống một tiểu công chúa gì cả, mặc dù vẫn có đầy nét dễ thương.
Không hiểu sao, hắn thấy tôi cứ chăm chú nhìn bức ảnh thì liền đẩy tôi vào trong phòng tắm, cùng một bộ váy con gái màu hồng.
Bên trong đều thoang thoảng mùi hương nam tính trên người Duệ, tôi nhanh chóng cởi bộ đồ ẩm ướt trên người ra, ngâm mình trong chiếc bồn tắm.
phút sau bước ra lại không thấy Duệ đâu, chắc có lẽ hắn đã sang phòng khác, sấy xong mái tóc dài, tôi thản nhiên ngáp ngắn ngáp dài vài cái, chèo lên giường của hắn ngả lưng một chút, đến lúc sắp ngủ thì lại nghe thấy tiếng mở cửa, tôi mở mắt ra nhìn, Cao Thần Duệ thản nhiên bước đến gần, hắn nói
''Lùi vào một chút đi ''
''Hả? ''
''Hả cái gì, cậu không lùi vào thì làm sao mà đủ chỗ cho hai người ngủ ''
''Cậ̣u chẳng lẽ định ăn cơm trước kẻng, không được, tuyệt đối không được ''
Nhìn tôi sợ sệt hắn bật cười
''Lại muốn kể truyện hài nữa ư? Tôi buồn ngủ lắm rồi để hôm khác kể đi, chẳng lẽ cậu nghĩ tôi đói quá rồi ăn bừa ư, haiz nói thật không phải sơn hào hải vị thì tôi sẽ không động đến đâu ''
Thật tức đến nghẹn họng mất thôi, cái quái gì đây, hắn lại còn dám chê tôi? Xời cái đồ tầm nhìn hạn hẹp. Tôi hơi nhích người sang một bên
Cao Thần Duệ nhàn nhã nằm xuống kế bên, tôi người nằm nghiêng sang phía đối diện với hắn,hỏi
''Tại sao cậu không tìm phòng khác để ngủ ''
''Đã tìm và giờ mới nhận ra, tất cả các phòng khác đều đã thành kho đựng đồ mất rồi ''
''Tại sao cậu lại đột nhiên chấp nhận tình cảm của tôi, có phải cậu cứ bị nhan sắc của tôi quyến rũ hay không ''
Hắn nằm thẳng người, chiếc bóng đèn trong phòng đã tắt, nó làm tôi như mất đi một giác quan, lúc này tôi cũng không biết biểu cảm của Duệ thế nào nữa, chỉ nghe được hơi thở đều đều của hắn, Duệ trầm giọng nói
''chắc chắn đến lúc tuổi người tôi lấy làm vợ vẫn sẽ là cậu, vậy nên tại sao tôi lại không thể sớm nhận đặc quyền của mình,phải hưởng thụ hết tuổi xuân của cậu chứ ''
Hể? Tôi,làm vợ của Cao Thần Duệ ư, haizz điều ấy thật là quá sức tưởng tượng
''Tại sao cậu...'' chưa kịp nói hết câu hắn liền chen ngang, nói
''tại sao cậu lại thích hỏi nhiều câu tại sao như vậy, im lặng ngủ đi, tôi thật sự không muốn ngay ngày đầu tiên quen, đã phải cãi nhau với bạn gái của mình, không muốn một chút nào,hiểu chưa ''
Nghe hai từ bạn gái thật là có chút mát tai, tôi nằm một góc cười, tử kỷ quá đi mất.
Đột nhiên tôi nghĩ đến một câu nói mà hôm trước mới đọc được trên mạng, điều kỳ lạ là tôi rất thích câu nói ấy hãy quên đi lo âu, hãy đấu tranh để bạn có thể hưởng thụ hết mọi điều tươi đẹp trong thế giới tươi đẹp này . Có lẽ tôi cũng nên như vậy, không cần lo lắng đến chuyện tương lai sau này sẽ ra sao, sau này thì cứ để sau này mới tính đi, hiện tại thứ tôi cần đó là hưởng thụ.
Quả thực có trời mới mới biết tôi yêu hắn nhiều bao nhiêu.
Nửa đêm trở mình chiếc chăn trên người rơi ra, lạ thật hình như tối qua tôi đâu có đắp chăn?, miệng ngáp to một cái,tôi đang với chiếc chăn mỏng đắp lên người, lại nghe thấy tiếng ho khan của người kế bên. Tôi lo lắng ngồi dậy,bật chiếc đèn lên thì thấy chán Duệ lấm tấm đầy mồ hôi, vươn bàn tay áp lên chán hắn tôi chợt nhăn mặt, nóng đến độ đặt miếng thịt lên chắc cũng có thể chín được mất.
Tôi bước xuống giường liền chạy nhanh vào phòng tắm, với chiếc khăn xả qua bằng nước lạnh, mang ra đắp lên chán cho hắn. Lâu lâu lại đổi khăn một lần, thức cả đêm chỉ để thay khăn,lau mồ hôi hoặc đắp kín chăn giữ ấm cho Duệ.
Đến tận sáng tôi lại chạy xuống dưới nhà nấu cháo thịt cho Duệ, mải chú ý đến hắn nên tôi cũng không biết rằng, bản thân lại vừa hù dọa một tâm hồn bé nhỏ. Bảo Ngọc dậy sớm, vốn định ra vườn tưới cây,đi qua phòng khách nghe tiếng lạch cạch nàng ta liền vào xem thử, thì thấy tôi đang nghịch loạn căn bếp của nhà nàng ta. Thấy Ngọc vẫn đang bất ngờ, tôi chỉ cười hì hì qua loa.
Nàng ta biết ý cũng không hỏi lý do tại sao tôi lại ở đây, chỉ nhẹ giọng buông lời tò mò
''Lần đầu tiên thấy Thư mặc váy đấy, dáng cậu mặc vậy rất đẹp,bộ váy này của cậu cũng rất dễ thương ''
Nàng nói vậy tôi cũng thoáng giật mình, tôi cứ tưởng bộ váy này là của Bảo Ngọc cơ, nếu không phải thì bộ váy này ở đâu ra?
Thấy tôi không lên tiếng, nàng ta nói tiếp
''Cậu nấu ăn cũng giỏi nhỉ ''
Lần này tôi đành cười trừ, thản nhiên lên tiếng kiêu ngạo một chút
''Quả thực nấu ăn nhiều món tớ đều không biết làm, nhưng cứ nấu cháo,luộc rau and luộc trứng là lại chẳng ai bằng tớ được cả '' oanh liệt chưa:)))
Nàng ta bật cười, hôm nay cũng là thứ nên chúng tôi có chút thoải mái, tha hồ chém gió,chém bão chẳng lo về thời gian.
Một lúc sau tôi mang bát cháo nóng ,khói nghi ngút lên cho Duệ, hắn nghe thấy tiếng mở cửa liền tỉnh, mở mắt ra nhìn.
Tôi đặt bát cháo lên bàn, Duệ nghi ngờ nhìn một chút, phải để tôi lên tiếng nói ba từ ''không có độc '' hắn mới yên tâm ăn. Cơ thể hắn đến lúc gần sáng cũng đã hạ sốt nên hiện tại tôi cũng chẳng lo lắng nữa.
Bảo Ngọc ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường hỏi han hắn vài câu, xong lại quay sang nhìn tôi hỏi
''Vậy hôm qua Thư ngủ ở nhà tớ à?''
''Ừ ''
''Thế sao cậu lại không sang phòng tớ ngủ cho vui ''
Tôi liếc mắt sang nhìn Duệ.Hắn giống như là có tật giật mình, nuốt không chôi thìa cháo tiếp theo, tôi lại nói
''Không phải tối ngủ cậu hay khoá chặt cửa ư?''
Nàng ta ngây thơ đáp
'' không đâu, tối tớ chưa bao giờ khoá chặt cửa cả, ai nói với cậu vậy ''
Tôi mỉm cười,hỏi tiếp
''Thế có phải tối cậu ngủ rất sớm không ''
''Đâu có giờ tớ mới ngủ ấy chứ, có khi còn thức nguyên đêm ''
Tôi lườm Duệ, còn hắn lại vờ như che mồm ho khan vài tiếng.
Đợi đến khi Ngọc ra ngoài cất bát, tôi mới tiến lại gấn hắn, bẻ tay dạng côn đồ, định dậy cho hắn một bài học, nhưng đến khi tiến lại gần, chợt nhớ ra một điều gì đó,tôi lại tỏ vẻ đồng cảm,nói nhỏ bên tai Duệ
''Không ngờ nhìn cậu to con vậy mà cũng sợ ma, thôi nào lần sau sợ có thể nói thật chứ đừng nói dối như thế, sợ mà để trong lòng lại càng sợ hơn thôi, tin tôi đi ''
Tôi cười ha hả rồi bước ta khỏi phòng đóng cạch cửa lại, có vẻ rất thoả mãn khi tưởng mình nắm được thóp của Duệ, còn hắn ở lại trong phòng mà khóe mắt không ngừng dật, dường như hắn còn không tin vào tai mình nữa. Đa phần bị dồn vào trường hợp này, người con gái bình thường sẽ gọi hắn là sắc lang mới đúng, thật là có chút hơi sốc.
Xuống dưới nhà tôi lại bị Hương tỷ gọi điện hỏi han, cũng may nhờ có nàng Ngọc không là tôi chết chắc rồi.
Cùng Ngọc ăn xong bữa sáng xong, lại chợt chú ý đến chiếc váy hồng, tôi liền tức giận bước nhanh lên tầng.
Trong phòng Duệ đang chuẩn bị thay áo thì tôi lại hùng hổ xông vào, hắn cau mày nhìn, còn tôi lại hằn giọng nói
''Nếu biết trước bộ váy này không phải của Ngọc mà là của một của một đứa con gái khác, thì tôi đã nhất quyết không mặc rồi,hừ đồ lăng nhăng ''
Hắn hơi nhếch khoé môi tạo ra ý cười, chiếc răng khểnh hiện ra khiến tôi cũng phải ngỡ ngàng, giọng bình thản nói
''Đồ ngốc, ghen à ''
''Ai thèm ghen, bộ váy xấu tệ ''
''Vậy thì trả lại đi, vốn định tặng nó cho cậu vào ngày hôm nay, nhưng nếu cậu không thích thì trả lại cũng được, sao? lại quên mất rằng hôm nay là ngày sinh nhật của cậu ''
Hì hì quả thật tôi cũng quên mất điều đó, nếu đây là chiếc váy hắn định tặng cho tôi,thì làm sao phải trả lại chứ
''Nghĩ lại thì bộ váy này cũng không tệ cho lắm, tạm ổn nên hơi chấp nhận được ''
Hắn bật cười, nhìn bộ quần áo trên giường, đoán hắn chuẩn bị đi ra ngoài, tôi nói
''Cậu vẫn còn ốm,hôm nay ở nhà nghỉ ngơi đi,gấp lắm à ''
''Ừ rất gấp ''
''Việc gì?''
''Sinh nhật Lâm Mộ Thư ''
Tôi cũng rất vui khi hắn còn nhớ đến ngày sinh nhật tôi, nhưng vẫn kiên quyết nói
''Sinh nhật không quan trọng, để mai cũng được ''
Nào ngờ hắn lại nói
''Để mai thì lại thành sinh nhật người khác mất rồi, mai lại không phải là sinh nhật của cậu nữa ''
Hắn dứt lời liền ẩn tôi ra ngoài, tuy có hơi bất lực nhưng cũng thật vui mừng nha, đây là lần đầu tiên tôi được tổ chức sinh bên cạnh Cao Thần Duệ,khi mà hắn lại đóng vai trò là bạn trai của tôi nữa