Duệ nghe thấy hết mấy lời chê bai gu thẩm mỹ của hắn, hắn tức sôi máu nói xoáy lại tôi một tràng đại hải, tôi chỉ ngồi thở phào một hơi thật dài
Haizzz,thật thoải mái, may là hắn không mấy quan tâm về giấc mơ kia, nếu không thì tôi biết sống sao.
Thôi thì..... Cuối cùng cũng bỏ đi được cái suy nghĩ về vụ giấc mơ quái đảng kia, giờ tôi lại có thể kê cao gối ngủ ngon giấc được rồi.
Nhìn Duệ thoải mái như vậy,khiến tôi cũng phải bật cười vui vẻ.
Đang chăm chú nhìn hắn, tự nhiên Duệ quay sang,hắn nhìn chằm chằm lại tôi, hại tôi giật mình nín thở.
Hắn tiến lại phía tôi, hai người càng lúc càng gần, hắn nhìn tôi một lượt, khoé môi chợt cong lên tạo thành nét cười yêu nghiệt, đôi mắt nhìn thấu tâm can, làm tim tôi đập như muốn nổ tung, bất ngờ nói
'' yêu tôi rồi đúng không ''
Khốn thật, cái tên quái quỷ này ,ăn gì mà khôn thế, tôi lùi lại vài bước,phải tránh xa hắn mới được, không là lộ tẩy hết bây giờ, tuyệt đối không thể để hắn dương dương tự đắc, tôi nhắm mắt nhắm mũi nói
'' yêu cái con khỉ,đồ ảo tưởng sức mạnh ''
'' hử.... không phải tim cậu đang đập ư???'' Stop... làm ơn ngừng lại đi, hắn còn tiếp tục lại gần sát tôi đến bao giờ nữa đây, tôi trống tay lên ngực Duệ, hoảng loạn nói
'' tim...tim phải đập thì mới sống được chứ, đồ thần kinh ''
'' không phải thì thôi '' hắn nhàn nhã buông lời, rồi dứt khoát quay mặt đi
(-.-) đừng ai ngăn cản tôi nữa, hôm nay tôi phải giết hắn, rồi tự đào hố chôn hắn luôn mới được, khốn khiếp thật.... chêu tôi thót tim cho đã rồi lại thản nhiên như không, đúng ra hắn mới là một thằng nguy hiểm nhất truyện chứ không phải tôi đâu, phải thật đề phòng, không thì có ngày tôi bị hắn làm cho đột quỵ mất thôi.....
Tôi bực dọc đứng dậy đi thẳng ra khỏi cánh cửa, đã thế hắn còn lên giọng nói to,đủ lớn để tôi nghe thấy
'' cái này người ta gọi là có tật giật mình thì phải ''
Ngọc ngạc nhiên tò mò hỏi hắn
'' anh nói gì vậy, nói em à...ơ tại anh nói to nên em mới giật mình đấy chứ, có phải em có tật đâu ''
'' à có gì đâu,anh nói bừa thế thôi ấy mà ''
Tôi hít thật xâu, thở thật dài,Tay nắm chặt lại, hừ...nữ tử có thù năm sau báo thù vẫn chưa muộn,hãy đợi đấy....nu pa ca chì.
Cái tên điên khùng,đồ ngốc.... đồ ngốc
Tôi bước đi đều đều trên cả đoạn hành lang bình yên,lặng lẽ và đầy yên ổn. Nhưng khi đến gần cánh cửa lớp, còn chưa kịp bước vào nó, thì tôi đã bị Dương Dương kéo đi xa, cô nàng này kiêm trức vụ lớp trưởng lớp tôi, mà cũng thật lạ, lúc bầu cử chả hiểu sao nàng ta lại tự nhiên đứng dậy ôm trọng trách cao cả này vào người, ôi.... đối với ngày xưa thì danh hiệu lớp trưởng oai phong lẫm liệt thật đấy, đứng dưới một người mà trên cả trục người,giờ thì thời huy hoàng đấy còn đâu, trức lớp trưởng hệt như ôsin không công của thầy cô,ngày ngày bị sai nấy sai để.
Nàng Dương Dương này còn tự nguyện, T.T còn tôi vốn đang mờ nhạt nhất lớp lại phải ôm cái trức lớp khó học tập,thật sự to lớn quá.
Cứ tưởng nàng ta lôi tôi ra làm điều mờ ám gì, hoá ra chỉ là nhờ vả tôi mang đống vở bài tập của lớp đi nộp cho cô toán.
Đương nhiên tôi nhất quyết không đi, hết mực từ chối, Dương Dương dứt khoát nói nói
'' Lâm Mộ Thư cậu nhất định phải đi ''
''Lý do??? ''
Nàng ta nhìn lên bầu trời xanh, nhắm mắt lắng nghe tiếng chim hót bên ngoài, hít thở những đợt gió nhẹ nhẹ, mơ mộng nói
'' chẳng lẽ cậu lại để một tiểu thư quý phái như tớ cầm đống sách vở nghìn cân này sao??? Thư không biết đâu, ông thầy mới đến trường mình tháng khá là trẻ, nhỡ đâu thầy bị tớ mê hoặc thì phải làm sao đây, hoặc lỡ như trên đường có cậu bạn cậu bé nào trên đường nhìn thấy tớ,họ say nắng với vẻ đẹp của tớ đến ngất đi thì sao đây, ôi tớ vẫn còn ở cái tuổi đam mê học hành...nên...nên ''
Hơ hơ... cái cách nhờ vả này cũng độc đáo quá đi, Không để nàng ta đứng chém gió bay nóc trường thêm nữa, tôi tự nguyện ôm cả đống vở đấy trên tay,thẳng tiến đến phòng giáo viên.
Đậu xanh,rau má.... đống vở có nặng vài cân giấy vụn, mà mụ ta nói cả nghìn cần....:))) thoả nào gió thổi mạnh thế...
Haizzz thật đau khổ thay,Lâm Mộ Thư tôi toàn bị lép vế trước những kẻ lắm mồm. Cúi đầu nhìn cái đống vở trên tay này đến ngán ngẩm, từ lúc cô Toán ra cái luật lệ không làm bài tập,thì phải xuống dưới sân trường hát đơn ca một bài. Ôi lớp tôi chưa có ai mặt dày quá thể đáng nên tất nhiên đều chăm chỉ làm bài tập, mà cũng phải thôi.... đến tôi mặt cực dày còn không dám đây này.
Tôi đặt đống vở lên bàn, thấy thầy cô đang chăm chú chuẩn bị giáo án,đang định lẳng lặng ra đi ,ai ngờ bị cô Toán gọi lại
'' Này Thư,em kí vào tờ giấy này đi đã, lớp trưởng lớp phó của các lớp đều phải kí vào đó ''
Tôi chẳng hiểu chuyện gì, nhưng cũng tiến lại gần kí cái tên vào tờ giấy nhanh gọn, rồi còn phải về lớp giải quyết nốt cơn buồn ngủ........
Đến tiết trời mưa to dữ dội, tôi nằm ngay sát cửa sổ, tự nhiên cảm thấy hơi lạnh, nhắc mới nhớ,hôm nay trước khi ra ngoài Hương tỷ có nhắc tôi phải mang thêm áo khoác, ôi cơ mà tôi lười lết xác vào nhà nên giờ mới phải co do vào một góc vậy đây.....
Đến khi hết tiết học, tôi nhàn nhã đứng dưới mái hiên trước cổng trường nhìn mọi người ra về trước mặt bằng con mắt ghen tị,trong lúc đó Phong Túc không hiểu bay từ phương nào ra,cậu ta đập mạnh vào vai tôi, hớn hở nói
'' Yo...! Tình yêu lâu rồi không gặp ''
Thật là.... đánh chết cũng không thể quên được cái giọng điệu tưng tửng suốt ngày nở hoa của cậu ta, Tiểu Túc nói to như vậy khiến lũ con gái quay đầu lại nhìn tôi với vẻ mặt đầy thù ghét, tôi hơi quay đầu lại cau mày nhìn Dụ Phong Túc, tiểu túc vẫn phong cách hiphop bụi bặm như mọi ngày, quần lửng áo sơ mi hình thù đầy kiểu cách, mái tóc ngắn được bao phủ bởi một chiếc mũ trắng đen khá là ngầu...xì...., tôi không ngần ngại khoác vai đè đầu cưỡi cổ tiểu hotboy của trường ra, nói
'' thay vì gọi tình yêu thì cưng nên thêm từ chị vào thì hơn, nên tuân thủ nguyên tắc,haizz mặc dù la họ hàng xa lắc xa lơ cũng phải gọi hiểu chưa nhóc ''
'' rồi rồi, gọi tình yêu cho trẻ trung lại không thích, đúng là khác người, nói thật đi bà chị ở hành tinh nào mới bay xuống trái đất đúng không '' Tiểu Túc phụng phịu phàn nàn
Tôi nhún vai bình thản như không nói
'' có ai nói nhóc lắm mồm chưa ''
'' chưa, nhưng sao chị hỏi thế ''
'' Hơ thế giới này loạn hết hết, mồm nhóc như cái đít vịt vậy mà không một ai phàn ư???''
Phong túc lấy tay phủn áo, vuốt tóc đủ trò, kiêu ngạo nói
'' Đừng đùa, mấy đứa trong trường toàn nói em thuộc dạng kute đấy ''
'' xời kute ư??? Ahahaha tỉnh lại đi em ơi, bọn nó nói khoáy vậy để đỡ tội nghiệp cho em thôi, thật là đời giờ toàn đứa tốt bụng,lại còn nói dối cho Tiểu Túc nhà ta đỡ tự ti, họ sợ em xấu hổ tự tử đó mà,về soi lại gương đi bấy bề '' tôi vỗ vỗ bàn tay vào mặt Phong Túc, ồ công nhận thằng bé trông men lì thế mà mặt da mịm màng kinh, ghen tị quá, giới thiệu chưa nhỉ, nó là đứa em họ hàng bên nhà bố tôi, bố Túc là em của bố tôi thành ra Tiểu Túc lại trở thành em của tôi,mặc dù bằng tuổi hahaha tính ra tôi cũng lời ra phết, dù bố tôi không công nhận tôi là con, nhưng ít ra bên nhà họ nội không ai như bố, tôi lại rất được chào đón, tự nhiên có một đứa em chùa cũng thật hảo tiện.
'' hừm hừm..... hai người tự nhiên như ở nhà ấy nhỉ, tình cảm chị em thắm thiết kinh ''
Giờ mới để ý,hoá ra Thần Duệ cũng đi cùng Tiểu Túc, À hai tên đó học cùng lớp,hình như chơi rất thân, thân như áo thân quần vậy, ồ mà có mấy ai ra ngoài đường mặc quần mà trong mặc áo đâu, haizzzz nói chung là rất thân, tôi quay sang ngẩng đầu nhìn hắn, nói
'' Cao Thần Duệ hoá....hắt xì....ra cậu cũng hắt xì....ở đây '' ps:Cao Thần Duệ Hoá ra cậu cũng ở đây ''
Hắn cau mày nhìn tôi, rồi tiện tay cởi chiếc áo khoác đang mặc trên người ra, ném lên đầu tôi, trầm giọng nói
'' ăn mặc gì mà phong phang như thế, mặc tạm đi, dù sao thì tôi cũng mang hai cái áo khoác đi nên cho mượn đấy ''
'' xời cậu là con trai mà cũng sợ lạnh gớm,sợ chết rét à ''
'' (-.-) nói một câu cảm ơn thì khó lắm à ''
'' Ồ thank you ''
''Thôi im đi '' hắn ném cái ô vào tay tôi rồi,kéo Tiểu Túc đi.
Ôi kiểu này là Thần Duệ đang muốn dùng tôi làm lá chắn cho hắn cùng Túc Túc chung ô tình cảm đây mà.... hí hí....
Tôi chạy theo sau, kéo áo hắn lại nói
'' về chung đi, dù gì cậu cũng bắt xe buýt để về còn gì, không thì tội cho Tiểu Túc nhà tôi, hai thằng to xác như vậy che cùng một chiếc ô, quá tải nó ướt hết vai rồi kìa ''
Chẳng hiểu Phong Túc nó suy nghĩ mờ ám gì, đẩy Duệ về phía tôi, rồi đi về ngã rẽ đối diện. Còn tôi với hắn cứ bước đi thẳng, hắn ga lăng cầm ô che cho cả hai, Duệ nói
'' cậu thích đi cùng tôi ''
''Ờ ''
'' Tại sao ''
'' hỏi thừa, lười cầm ô ''
Chẳng hiểu tôi trả lời sai điều gì, hắn lại tự nhiên tức giận ném chiếc ô sang cho tôi cầm, hại tôi phải chật vật kiễng chân lên để che, cũng may phút sau hắn lại tranh cầm.
Haizzz chả hiểu nổi đầu óc bọn con trai..... bó tay.