Cố Tiểu Tây

chương 113

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nam cặn bã, nữ đê tiện, vốn nên hợp thành một đôi, còn thêm Trần Nguyệt Thăng nữa, từ nay về sau cuộc sống lại càng náo nhiệt hơn, trái lại cô cũng muốn xem thử một chút, Điền Tĩnh sẽ làm cách nào để có thể rút lui toàn thân, mọi việc đều suôn sẻ, trở thành vợ của quan chức cấp cao giống như kiếp trước đây.

Nghĩ đến đây, Cố Tiểu Tây cong môi, đi thẳng ra sân.

Nghe thấy tiếng động, Nhậm Thiên Tưởng trông gà hóa cuốc vội vàng lùi về sau một bước, cuống cuồng nhìn về phía phát ra âm thanh, thế nhưng vừa nhìn một cái lại khiến anh ta bất ngờ không phản ứng kịp, người phụ nữ với vóc dáng nở nang, gương mặt xinh đẹp này là ai?

Bất thình lình, ánh mắt Nhậm Thiên Tường trừng lớn, kinh ngạc hô lên: “Cô… cô là, cô là Cố Tiểu Tây?”

Ánh mắt Cố Tiểu Tây lạnh lùng, nói thêm một câu với Nhậm Thiên Tường cô cũng ngại bẩn, xoay người lập tức rời đi.

Nhậm Thiên Tường đuổi theo hai bước, lại dừng bước, nhớ tới lần suýt nữa bị đánh chết, lại còn cuộc gặp gỡ trong đồn cảnh sát, anh ta không nhịn được rụt đầu lại, thế nhưng nhìn theo bóng lưng của Cố Tiểu Tây, trong mắt anh ta không nhịn được hiện lên vẻ mừng như điên.

Vốn là cảm thấy Cố Tiểu Tây quá xấu xí, quá mập, cho dù có là bảo bối của nhà họ Cố cũng không nên khiến bản thân mình như thế, bây giờ thì tốt rồi, cô biết cách giảm cân, biết làm đẹp rồi, trông dáng vẻ xinh xắn đó, nếu cô giảm cân thêm một tí nữa, chắc chắn sẽ còn xinh hơn Điền Tĩnh!

Đây nào là mắt cá gì chú, đây hoàn toàn là một viên ngọc thô còn chưa được mài dũa mà thôi!.

Thế nhưng nghĩ đến thủ đoạn hung ác và lời nói sắc bén của Cố Tiểu Tây, Nhậm Thiên Tường lại có hơi lùi bước.

Cô gái này cũng không phải là cô gái dịu dàng, dễ bắt nạt như Điền Tĩnh, nói chuyện với cô nếu hơi lơ là một chút có thể sẽ mất mạng liền, hơn nữa nhìn vẻ mặt chán ghét cô dành cho anh ta, có thể cam tâm tình nguyện gả cho anh ta sao?

Nhậm Thiên Tường không nhịn được rơi vào trầm tư, Cố Tiểu Tây hay là Điền Tĩnh, thật sự là một đề bài khó mà lựa chọn được.

*

Cố Tiểu Tây cũng không biết suy nghĩ của Nhậm Thiên Tường, cô xách theo trứng gà đi tới nhà Vương Bồi Sinh.

Vương Bồi Sinh là một người ông lão có tri thức, năm đó sau khi xuống thôn quê không bao lâu đã cưới một cô gái ở đại đội sản xuất, ở lại trong thôn, nhiều năm như thế cũng xem như an cư lạc nghiệp.

Cô không đến chỗ chăn nuôi trước mà chạy thẳng tới nhà ông ấy, chỉ vì để đưa trứng gà.

Dù sao ở chỗ chăn nuôi có đủ loại người, không phải nơi thích hợp để tặng quà.

Vương Bồi Sinh là con trai độc nhất trong nhà, sau khi quyết định an cư ở đây, ông ấy đã đưa cha mẹ đến ở đây, thế nhưng cha ông ấy mất sớm, bây giờ cũng chỉ còn lại một người mẹ già thôi.

Cố Tiểu Tây gõ cửa một cái, lớn giọng la: “Bà nội Vương ơi!”

Một hồi sau, một bà cụ đi đứng không nhanh lắm ra mở cửa, đầu bà cụ đầy tóc bạc, các nếp nhăn trải đầy trên mặt, trông vô cùng hiền hậu, vừa nhìn đã biết là một bà cụ tốt tính, hiền lành.

Mẹ của Vương Bồi Sinh đã lớn tuổi, cũng không còn đi làm việc được nữa.

Cố Tiểu Tây nhẹ giọng nói: “Bà nội Vương, cháu là Tiểu Tây đây.”

“Tiểu Tây? À à, con gái nhà họ Cố?” Bà cụ suy nghĩ một chút, sau đó mới đáp lại, trong lòng cũng thầm giật mình, bà ấy nhớ dáng vẻ của con gái nhà họ Cố tròn trịa, không gầy thế này nhỉ?

Thế nhưng nghĩ thì nghĩ thế, nhưng bà cụ vẫn dịu dàng nói: “Sao thế? Cháu tới đây có chuyện gì nào?”

Bà ấy biết con gái nhà họ Cố nổi tiếng bất hảo trong thôn, cả thôn cũng chẳng muốn gặp, thế nhưng mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, mỗi người đều có duyên của riêng mình, bà cụ cũng sẽ không nổi giận với một cô bé vì điều này.

Hơn nữa bà cụ cũng có nghe con trai nói, cô con gái nahf họ Cố này có văn hóa, vẽ báo tranh tường cũng vô cùng đẹp.

Cố Tiểu Tây khom người một cái, đưa mớ trứng gà trong tay cho bà cụ, nói: “Hôm qua anh cháu bị chó sói cắn, nhờ chủ nhiệm Vương đưa đến trung tâm y tế trong huyện, cháu tới đây để cảm ơn.”

Bà cụ Vương có hơi ngạc nhiên, cúi đầu nhìn mấy quả trứng gà tròn vo trong giỏ, kinh ngạc nói: “Ôi, bà không dám nhận đâu, trứng gà là đồ tốt, bà không nhận được đâu, cháu gái cháu mang về đi, bà đã nhận được lời cảm ơn rồi, bà sẽ nói lại cho chú Vương của cháu!”

Cố Tiểu Tây cười khẽ, cũng không nhận, quay đầu lập tức rời đi, vừa đi vừa nói chuyện: “Bà nội Vương, thế cháu gửi giỏ lại nhà bà trước nhé, khi cháu về cháu sẽ tới lấy.”

Bà cụ Vương nhìn theo bóng lưng dần xa của Cố Tiểu Tây, sau đó cúi đầu nhìn giỏ trứng, trong lòng vô cùng cảm động.

Bà hiểu con trai của mình, nhiệt tình, hiền lành, ở trong đại đội nếu giúp được ai ông ấy sẽ giúp ngay, nhiều năm như thế cũng đã giúp được không ít người, nhưng người đến tận nhà để cảm ơn chỉ có lác đác vài người mà thôi.

Con gái nhà họ Cố là một người tốt, tất cả những người trong đại đội hiểu lầm cô rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio