Cố Tiểu Tây

chương 13

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhậm Thiên Tường ăn uống no đủ rồi chậm rãi nằm xuống đầu giường đặt gần lò sưởi ở gian nhà bên ngoài, không hề coi mình là người ngoài một chút nào.

Cố Đình Hoài thấy vậy càng thêm bất mãn, ý tưởng muốn anh ta làm em rể của mình cũng giảm đi rất nhiều.

Cố Tiểu Tây thu dọn chén đũa xong, nói với anh cả một tiếng rồi trở về phòng ngủ.

Hiện giờ không có gì để giải trí cả, thậm chí trong thôn cũng không có mở điện mà chỉ dùng đèn dầu, mỗi khi tắt đèn thì trong phòng trở nên tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả.

Cố Tiểu Tây nằm ngửa ra ở trên giường, đôi mắt mở to không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào xà ngang trên đỉnh đầu.

Trong chốc lát, Nhậm Thiên Tường sẽ mò qua đây, nhưng hôm nay vết thương của cô đã được xử lý kịp thời nên sẽ không phát sốt, vậy anh ta phải làm cách nào mới có thể dùng sức mạnh ép buộc cô để hoàn thành việc xấu xa kia?

Nói đến đây, cô cũng thực sự khá phục Nhậm Thiên Tường vì sự bền lòng của anh ta.

Hiện giờ ngoại hình của cô như thế này, ngay cả bản thân cô còn không muốn nhìn nhiều một chút, vậy mà anh ta lại muốn ra tay bằng giá nào.

Đêm dài, bất kể là người hay là gà chó trong thôn đều dần dần yên tĩnh.

Cố Tiểu Tây vẫn còn mở to mắt nhìn xà ngang như trước, cô trở về trước một ngày để thay đổi vận mệnh, tâm trạng của cô lúc này khó có thể diễn tả được, huống hồ trước khi giải quyết Nhậm Thiên Tường thì cho dù cô muốn ngủ cũng ngủ không được.

Không biết qua bao lâu, gian phòng ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.

Vẻ mặt của Cố Tiểu Tây không có một chút thay đổi nào nhưng tròng mắt tối đen bắt đầu giật giật, hiện lên một tia sáng khó hiểu.

Cô nắm chặt xẻng sắt trong tay, chậm rãi đợi con cá mắc câu.

Nhậm Thiên Tường cũng không làm cho cô thất vọng, anh ta yên lặng mò vào trong phòng, còn lén lút cài chốt cửa.

Anh ta nhẹ nhàng bước đến bên giường, trong tay cầm một chiếc khăn có ý muốn che miệng Cố Tiểu Tây lại, nhưng ngay sau đó giống như có một cơn gió ập tới, xẻng sắt vung lên mang theo sức lực thật mạnh nện vào ót của anh ta bốp một tiếng.

Ngay cả một tiếng hô đau Nhậm Thiên Tường cũng không kêu được thì đã hôn mê, ngất xỉu bên cạnh giường.

Cố Tiểu Tây xốc chăn lên rồi bước xuống giường, nhìn Nhậm Thiên Tường chật vật ngất xỉu từ trên cao xuống, trong ánh mắt lộ ra một tia hung ác muốn giết người, bàn tay nắm xẻng sắt của cô siết chặt, sau một lúc lâu mới hít sâu một hơi, bỏ qua ý tưởng đáng sợ ở trong đầu này.

Cô vừa sống lại, người xấu xa như Nhậm Thiên Tường không đáng giá để cô dùng một mạng đổi một mạng.

Ánh mắt của Cố Tiểu Tây từ trên cao nhìn xuống đánh giá Nhậm Thiên Tường, cuối cùng, tầm mắt của cô dừng lại ở ngay vị trí đũng quần của anh ta.

Màu sắc con ngươi của cô tối sầm lại, vừa định nâng xẻng sắt lên giúp anh ta chấm dứt thừ đồ vật tội nghiệt này đỡ cho sau này anh ta làm hại phụ nữ khác, nhưng vừa mới giơ cái xẻng lên thì cô đã dừng lại, không phải cô mềm lòng mà cô vừa nghĩ tới một ý tưởng cực hay.

Người xấu xa thích bạo hành gia đình như Nhậm Thiên Tường như vậy mà đăng xuất ngay lập tức thì quá đáng tiếc, nên hết sức sử dụng đồ vật có sẵn chẳng phải hay hơn sao?

Cố Tiểu Tây thu xẻng sắt lại, nhìn Nhậm Thiên Tường đã hôn mê thì không nhịn được mà nhíu mày, cô nghĩ đến đời trước nên càng tức giận hơn bèn đấm đá lên người hắn vài cái, nhìn anh ta đã hôn mê nhưng vẫn bị đau đến nỗi cuộn thành con tôm, lúc này mới hả giận một chút.

Ngày còn dài, cô vẫn còn thời gian chơi với anh ta.

Chỉ hy vọng người này đừng làm cô thất vọng, phải bày hết bản chất người đàn ông xấu xa của đời trước ra gấp trăm ngàn lần.

Cố Tiểu Tây vỗ vỗ bàn tay, suy tư một lát rồi vén rèm đi ra gian phòng bên ngoài.

Cơ thể của cô béo ụt ịt, sức lực cũng không xem như mạnh mẽ, nếu muốn kéo Nhậm Thiên Tường đi ra ngoài thì còn cần sự hỗ trợ của anh cả, để anh ấy nhận rõ bản chất của Nhậm Thiên Tường sớm cũng tốt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio