Cố Tiểu Tây

chương 138

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không thoát khỏi việc liên quan đến Điền Tĩnh 1

Lý Hồng Mai vẫn luôn chú ý tới Vương Bồi Sinh và Cố Tiểu Tây, đương nhiên cũng không bỏ qua ánh mắt này.

Bà ta tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, la hét thảm thiết: “Tôi biết ngay mà! Vương Bồi Sinh, ông có xấu hổ không hả? Còn cô nữa! Cố Tiểu Tây, tuổi còn nhỏ mà đã dụ dỗ đàn ông!”

Vương Bồi Sinh giận dữ, rốt cục không nhịn được, xông lên cho Lý Hồng Mai một bạt tai: “Tôi thật sự chịu đựng bà đủ rồi.” Dứt lời, ông ấy hít sâu một hơi: “Lý Hồng Mai, bà theo tôi trở về, chuyện này tôi sẽ nói rõ với bà.”

Lý Hồng Mai nghiêng đầu sang một bên, cảm giác được đau đớn ở hai má, bỗng nhiên cười khẩy: “Chịu đựng tôi đủ rồi? Vậy ông muốn thế nào, thật sự muốn ly hôn để cưới Cố Tiểu Tây? Đôi cẩu nam nữ!”

Cố Tiểu Tây nhếch khóe môi, từ trong túi lấy ra phiếu lương thực đưa cho Vương Bồi Sinh.

“Tôi mượn phiếu lương thực, là bởi vì anh hai của tôi bị thương ở trung tâm y tế, tôi phải đi thành phố Chu Lan tìm thân thích để vay tiền. Chủ nhiệm lương thiện, là người tốt, nể tình mọi người đều cùng một đại đội nên mới cho tôi mượn phiếu lương thực.”

“Ông ấy có lỗi gì? Mà bị dì nói những lời ác độc như vậy khiến người ta thấy ghê tởm?”

“Phiếu lương thực đi đường không có dùng, sau khi trở về thì định trả lại ngay.”

“Dì Lý, nếu dì biết danh tiếng của tôi không tốt, vậy hẳn là cũng biết danh tiếng của mình như thế nào nhỉ? Dì nghĩ mình cứ lo được lo mất thì có thể níu kéo đàn ông sao? Chủ nhiệm Vương là người đức cao vọng trọng trong đại đội, mọi người kính trọng ông ấy, tôi cũng thế.”

“Dì nói tôi dụ dỗ đàn ông, tôi còn chưa đê tiện đến mức có thể dụ dỗ người có thể làm cha mình.”

“Trứng gà là tôi mua ở xã cung ứng, là vì chủ nhiệm Vương đưa anh hai tôi đến trung tâm y tế huyện, dốc sức hỗ trợ, chứ không giống như những từ ngữ ô uế trong miệng dì nói.”

“Bây giờ phiếu lương thực cũng đã trả, dì yên tâm, sau này tôi sẽ không đến nữa.”

Cố Tiểu Tây bình tĩnh nói rồi nhún vai, nhìn Lý Hồng Mai vì Vương Bồi Sinh nổi điên, từ đó mà bêu xấu cô. Phản ứng đầu tiên của bà ta là phẫn nộ, là nổi giận, nhưng thấy rõ vẻ sợ hãi trong mắt bà ta, lại cảm thấy vừa nhàm chán vừa buồn cười.

Có tai tiếng với người đàn ông bốn mươi tuổi, thật sự là vừa hoang đường lại ly kỳ.

Lúc cô xoay người định đi, đột nhiên quay đầu lại nói: “Đúng rồi, lúc tôi đưa trứng gà tới rổ còn để ở đây, phiền chủ nhiệm Vương đưa lại cho tôi.”

Vương Bồi Sinh sửng sốt, nắm chặt phiếu lương thực trong tay, vẻ mặt xấu hổ gật gật đầu.

Ông ấy trở về phòng lấy rổ ra, lúc đưa cho Cố Tiểu Tây thì nói câu xin lỗi, Cố Tiểu Tây lắc đầu: “Chủ nhiệm Vương không có lỗi với ai cả nhưng bệnh này của dì Lý cần phải trị, bằng không cứ hễ thấy ai là lại cắn thì sao mọi người chịu nổi?”

Nói xong, Cố Tiểu Tây nhận lấy rổ, ôm Yến Thiếu Đường rời khỏi nơi thị phi này.

Hoàng Phượng Anh nhìn nhìn bóng lưng của Cố Tiểu Tây, nói với đám người vây quanh: “Được rồi được rồi, không có chuyện gì, đều giải tán đi, giải tán đi!”

Vương Phúc cũng chắp tay sau lưng, trầm mặt nói: “Đều làm việc đi!”

Lý Hồng Mai được thả ra, bà ta lại đặt mông ngồi dưới đất, không khóc không ầm ĩ, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Ánh mắt Hoàng Phượng Anh nhìn bà ta vừa thương hại vừa chán ghét, dù sao cũng là chủ nhiệm phụ nữ, thở dài tiến lên đỡ bà ta dậy, vỗ vỗ bụi đất trên người bà ta rồi nói: “Hồng Mai, bà cũng đừng quấy rối nữa, ở đại đội chúng ta ai mà không biết Tiểu Cố thích thằng nhóc nhà họ Trần chứ? Bà suy nghĩ nhiều quá rồi, hơn nữa chủ nhiệm Vương cũng không phải loại người như vậy mà, đúng không?”

Lý Hồng Mai là một người không biết tốt xấu, nghe xong lời này ngược lại cười nói: “Không phải loại người như vậy? Hoàng Phượng Anh, bà cho rằng bà cũng là thứ tốt lành gì chắc? Lúc còn trẻ tranh giành với tôi, hiện tại thì cười nhạo tôi?”

“Bà nói tốt cho Vương Bồi Sinh? Bà có ý định gì? Bà cho rằng ông ấy sẽ để ý bà sao?”

Hoàng Phượng Anh vừa nghe lời này lập tức tức giận, đẩy Lý Hồng Mai xuống đất, lạnh lùng nói: “Bà nói hươu nói vượn gì vậy? Cái thứ miệng phun đầy phân, thật sự giống như Tiểu Cố nói, hễ bắt được ai là cắn người nấy!”

Nói xong, Hoàng Phượng Anh vung tay áo xoay người đi, mặc kệ mấy chuyện linh tinh nhà họ, vô duyên vô cớ bị động chạm tới mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio