Cố Tiểu Tây

chương 144

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi Cố Tiểu Tây nói ra những lời này thì trong nháy mắt mặt mày Cố Duệ Hoài đã tái nhợt, tay đặt ở trên chăn cũng âm thầm run rẩy.

Anh ta thậm chí không dám quay đầu nhìn sắc mặt Điền Tĩnh, e sợ từ trên mặt của cô ta nhìn thấy nét thất vọng. Đúng vậy, hiện tại nhà anh ta đừng nói là một trăm đồng tiền sính lễ, vì vết thương của anh ta, lại còn nợ nần hơn một trăm đồng.

Anh ta lấy cái gì để thích Điền Tĩnh? Lấy cái gì để cho cô ta cuộc sống tốt?

Điền Tĩnh dời mắt đi, nhìn về phía Cố Duệ Hoài, ánh mắt đảo qua nét xấu hổ khó xử trên mặt anh ta, đáy mắt xẹt qua một tia khinh miệt. Nếu không bởi vì Cố Duệ Hoài là anh ruột của nữ chính, thật sự cho rằng cô ta sẽ nhìn anh ta bằng con mắt khác sao?

Thật ra mục tiêu ban đầu của cô ta là Cố Tích Hoài, đáng tiếc đó chính là một con mọt sách, đối với chuyện tình cảm rất đần độn.

Nếu không, làm sao tới phiên một kẻ ngu dốt có thể nói là phế vật như Cố Duệ Hoài?

Anh ta thậm chí còn kém hơn Cố Đình Hoài, anh cả thành thật ngay thẳng của nhà họ Cố.

Nhưng nghĩ thì nghĩ, mục đích hiện tại của cô ta vẫn là thông qua Cố Duệ Hoài để lấy được mảnh đất trồng rau chôn ngón tay vàng kia, những thứ khác tạm thời không nói. Tin tưởng Cố Duệ Hoài thích cô ta, chờ sau khi xuất viện chắc chắn sẽ cố gắng hết sức mà giúp mình!

Nghĩ vậy, Điền Tĩnh đưa tay nhẹ nhàng gõ gõ cái đầu đang rũ xuống của Cố Duệ Hoài.

“Anh đấy, sao mà dễ dàng bị ảnh hưởng thế? Chẳng lẽ tôi là loại ham tiền tài thế sao? Tôi sẵn sàng chăm sóc anh, cũng không phải vì một trăm đồng sính lễ, cũng không phải vì báo đáp anh, mà vì ngày xưa anh đối tốt với tôi.”

“Anh không cần suy nghĩ nhiều đâu anh hai Cố, có tôi chăm sóc, tin rằng anh sẽ sớm khỏe lại.”

Điền Tĩnh nói dịu dàng nhỏ nhẹ, nói xong, còn bưng cho anh ta một ly nước.

Cố Duệ Hoài nhìn về phía Điền Tĩnh với vẻ không dám tin: “Em... Em thật sự không bận tâm sao?”

Điền Tĩnh chỉ cười khẽ với anh ta, không nói gì.

Cố Duệ Hoài thoáng chốc đã bị nụ cười dịu dàng như nước này chữa lành, trong nháy mắt đã ném “Một trăm đồng sính lễ” và “Trần Nguyệt Thăng” lên chín tầng mây.

Là suy nghĩ của anh ta tệ hại, Điền Tĩnh tốt như vậy, làm sao có thể tầm thường chỉ biết vật chất như Cố Tiểu Tây?

Lúc Cố Duệ Hoài nhận lấy ly nước, thuận thế nắm chặt tay Điền Tĩnh, ánh mắt chân thành, giọng điệu kiên định: “Tiểu Tĩnh, em yên tâm, chờ anh khỏe lại, nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền để nuôi em.”

Điền Tĩnh nhẹ nhàng rút tay ra, còn làm bộ làm tịch mà đưa tay vuốt nhẹ tóc bên má.

Cô ta cong cong khóe môi, cười nói: “Kiếm tiền thế nào, có muốn dẫn theo tôi không?”

“Đi chợ… À không phải…” Cố Duệ Hoài vốn định nói “Đi chợ đen”, nhưng nghĩ đến chuyện này không thể nói cho người khác, cho nên ngưng lại, trong mắt hiện lên một tia chán nản. Hễ đối mặt với Điền Tĩnh, tất cả cảnh giác của anh ta đều đã quên béng.

Gia đình họ có thể kiếm tiền ở chợ đen để xây nhà, tại sao anh ta lại không thể?

Giờ đây, anh ta muốn cho Điền Tĩnh tất cả những gì tốt nhất giống như Trần Nguyệt Thăng, cũng chỉ có thể tìm con đường tắt. Trần Nguyệt Thăng có hậu thuẫn, anh ta thì không. Trần Nguyệt Thăng có một người cậu có năng lực, anh ta cũng không có, tất cả đều chỉ có thể dựa vào chính mình.

Đôi mắt Điền Tĩnh lóe lên, đột nhiên tới gần Cố Duệ Hoài, hạ giọng nói: “Chợ đen sao?”

Cố Duệ Hoài mím môi không nói, không biết nên nói tiếp như thế nào.

“Anh không tin tôi? Tôi chắc chắn sẽ không nói ra đâu.” Giọng điệu của Điền Tĩnh có chút tủi thân, dáng vẻ rơm rớm nước mắt cùng với một chút mùi thơm trên người phụ nữ bay vào hơi thở của Cố Duệ Hoài, làm anh ta rầu rĩ ừ một tiếng.

Điền Tĩnh lau nước mắt, khẽ cười nói: “Tôi tin tưởng anh có thể kiếm được tiền.”

Đương nhiên là tin tưởng.

Trong tiểu thuyết, cả nhà họ Cố đều dựa vào chợ đen mà kiếm tiền, gia đình nữ chính may mắn được hào quang bao phủ, nhiều năm qua chưa từng bị bắt, thậm chí còn kiếm được một số tiền lớn làm vốn khởi đầu, trở thành hộ cá nhân giàu có tích lũy được tiền triệu sớm nhất!

Trong tiểu thuyết, nhà chồng Cố Tiểu Tây có quyền, nhà mẹ đẻ có tiền, bản thân còn có được bàn tay vàng, cuộc sống trôi qua thuận buồm xuôi gió, khiến mọi người cực kỳ hâm mộ. Cô ta chỉ là một người bình thường, nếu muốn ở thập niên này trải qua cuộc sống hạnh phúc, chỉ có thể theo dõi cô thật sát sao.

Con người đều ích kỷ, không phải sao?

Không biết nếu gia đình Cố Tiểu Tây bởi vì đầu cơ ở chợ đen mà bị bắt thì cô có còn hạnh phúc được không?

Điền Tĩnh bỗng nhiên nở nụ cười, chỉ là nụ cười này không có nhiệt độ.

Cố Duệ Hoài bỗng cảm thấy lành lạnh sống lưng, nhưng nhìn kỹ, lại cảm thấy không có gì khác biệt.

Anh ta trịnh trọng nói: “Tiểu Tĩnh em yên tâm đi, những gì người khác có thể cho em, anh đều có thể!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio