Cố Tiểu Tây

chương 28

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lôi Đại Chùy nghe thấy tiếng động này, vẻ mặt càng u ám hơn.

Cố Tiểu Tây quay đầu nhìn người tới, vóc dáng của người này khôi ngô, cao lớn, mặt chữ điền, dưới khóe mắt có vết sẹo dài bằng hai ngón tay, dưới chân mày có hình chữ xuyên cực sâu, tạo cho đối phương cảm giác bướng bỉnh ngông cuồng, nói chuyện không hợp là có thể rút đao ra ngày.

Đây chính là cha ruột của cô, Cố Chí Phượng.

Ông nội cô đặt cho ông ấy cái tên này là hy vọng ông ấy có thể thành rồng thành phượng, thừa kế công việc kinh doanh của gia đình. Đáng tiếc khi ông ấy còn trẻ ra nước ngoài du học, không rang học tốt, trái lại còn dính vào cờ bạc.

Sau khi về nước không lâu, cha cô còn chưa kịp thừa kế gia sản, đã thua sạch hết tài sản trong nhà, mấy trăm mẫu ruộng đều bị dùng làm tiền đặt cược, ngay cả nhà tổ cũng không giữ được, cuối cùng ông nội đang sống bị làm cho tức chết, nhà họ Cố cũng phá sản.

Đúng lúc này, xảy ra hỗn loạn, việc cải cách xã hội cũng bắt đầu.

Tục ngữ có câu, trong cái rủi có cái may.

Bởi vì nhà họ Cố phá sản, trở nên nghèo khó, trái lại được xếp vào loại nông dân nghèo, hưởng thụ những đãi ngộ giống như những người nông dân bình thường khác, không giống gia đình của Nhậm Thiên Tường, không nói đến việc khiến gia đình người ta nhà tan cửa nát, còn bị mọi người chà đạp khắp nơi.

Thế nhưng khi còn trẻ mẹ cô cũng là một cô chủ hết sức thời thượng, vừa xinh đẹp lại có văn hóa, có lòng tự trọng, bà ấy không chịu nổi áp lực cuộc sống, càng không chịu nổi sự chênh lệch khi từ người giàu biến thành nông dân nghèo, sinh cô không bao lâu đã tái giá,

Kiếp trước, cô vẫn luôn oán giận, tại sao mẹ tái giá hưởng phúc mà lại không đưa cô theo, sau đó cô mới biết, mẹ cô gả cho người trong thành cũng không hạnh phúc, thế là kiếp này cô cũng không còn hận mẹ mình nữa.

Dù sao, mỗi một người đều có sự lựa chọn của riêng mình.

“Cha!” Cố Tiểu Tây xoa xoa khóe mắt, cười chúm chím chạy về phía Cố Chí Phượng, nhào vào vòng ôm rộng lớn của cha mình. Tính toán cẩn thận một chút, cô đã không gặp cha ba mươi, bốn mươi năm rồi.

Cố Chí Phượng thoáng kinh ngạc, cơ thể cũng trở nên cứng đờ.

Dường như ông rất vui vẻ, thế nhưng tay chân lại có hơi luống cuống, đưa tay sờ lên đ ỉnh đầu của Cố Tiểu Tây, cẩn thận nói: “Sao thế con gái? Có phải Lôi Đại Chùy này bắt nạt con không? Con cứ yên tâm, có cha ở đây, không ai có quyền bắt nạt con!”

Vừa nói, Cố Chí Phượng còn hung hăng trợn mắt nhìn Lôi Đại Chùy một cái, mắt hổ sắc bén, trông hung tợn đến đáng sợ.

“Hừ.” Lôi Đại Chùy cũng biết Cố Chí Phượng là kẻ ngốc, không muốn tranh chấp với ông, hừ lạnh một tiếng, không có Cố Tiểu Tây, đường đường là một đội trưởng dân quân như ông ta còn không tự giúp được cháu gái mình hay sao?

Lôi Đại Chùy vừa đi, bầu không khí trở nên hòa hoãn hơn không ít.

“Không sao, không sao, con gái đừng sợ, có cha ở đây.” Cố Chí Phượng thấp giọng an ủi.

Cố Tiểu Tây nhận ra được sự quan tâm và cẩn thận mà Cố Chí Phượng dành cho cô, cổ họng như nhét bông gòn, vừa đau vừa chát.

Cô ôm chặt Cố Chí Phương, khóc khàn cả giọng.

Cố Đình Hoài nhìn em gái đáng thương của mình, vẻ mặt cũng có chút khó coi, chẳng lẽ chuyện của Nhậm Thiên Tường bại lộ rồi?

“Được rồi, được rồi, con gái đừng khóc, đừng khóc, con xem cha mang gì về cho con này!” Vì để dỗ cô vui vẻ, Cố Chí Phượng bối rối, đột nhiên nhớ tới lần này về có mang quà cho con gái, thế là không ngừng nói.

Cố Tiểu Tây ngừng khóc, nhìn Cố Chí Phượng dỗ cô giống như dỗ trẻ con, cũng không tránh khỏi khiến cô cảm thấy xấu hổ.

Dù sao, tuổi của cô kiếp trước cộng với tuổi ở kiếp này có khi còn lớn hơn cả cha cô nữa.

Lúc này, một giọng nói kiêu căng phách lối giống hệt như Cố Chí Phương vang lên, mang theo ác ý đậm đà: “Ha, vừa nghe thấy cha mang đồ về cho lại không giả vờ nữa sao? Cố Tiểu Tây, diễn trò cũng diễn cho trót đi chứ, nếu không chỉ khiến người khác cảm thấy chán ghét mà thôi!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio