Cố Tiểu Tây

chương 38

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Tiền mua thịt?" Cố Duệ Hoài nhìn thịt kho tàu đầy ắp ở trong tô, bỗng dưng ông ấy hơi sửng sốt.

Ông ấy cứ tưởng Cố Tiểu Tây thèm ăn thịt nên đi xin tiền của ông cụ Cố để mua, không ngờ rằng…Ông ấy mím chặt môi, khẽ liếc nhìn miếng vải bố đang băng ngang vết thương trên đầu của Cố Tiểu Tây, cả người đều chùng xuống.

Cố Tiểu Tây không để ý tới Cố Duệ Hoài, cô nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Cố Chí Phượng thì khẽ cười, cầm tiền nhét vào tay ông ấy.

"Bé, tiền này cha không thể cầm được, con giữ lại muốn đồ ăn cho mình thì mua, muốn mua quần áo thì mua, lúc đi bệnh viện cũng cần đến tiền nữa." Cố Chí Phượng chết sống cũng không lấy, đây là tiền mà con gái ông bị thương mới có được, sao ông lấy có thể lấy được chứ?

"Cha, trước mắt lấy tiền trả nợ là quan trọng nhất." Cố Tiểu Tây nghiêm túc nói, không để cho ông ấy từ chối.

Cô biết sáu đồng rưỡi này chẳng nhằm nhò gì, nhưng có còn hơn không.

Cố Chí Phượng nhìn gương mặt của Cố Tiểu Tây, ông ấy nắm chặt tiền trong tay không biết nên nói cái gì, lúc này đột nhiên nghe con gái hỏi:

"Anh cả, anh không kể chuyện của Nhậm Thiên Tường cho cha nghe sao?"

"Chuyện của Nhậm Thiên Tường? Nhậm Thiên Tường thì có chuyện gì?" Cố Chí Phượng nghi hoặc, ông ấy vẫn luôn chướng mắt thằng nhãi con địa chủ đó, vẻ bề ngoài trông có vẻ đàng hoàng nhưng liếc mắt một cái đã nhận ra chẳng phải là một kẻ đàng hoàng.

Cố Đình Hoài buông đũa xuống, mím môi sau đó thuật lại chuyện tối hôm qua.

Lời này không nhắc lại thì tốt, vừa nhắc đến nháy mắt đã khiến anh ấy tức điên lên.

Cố Chí Phượng gằn giọng, tức giận mà hét lớn: "Con nói cái gì? Thằng nhãi con nhà địa chủ Nhậm Thiên Tường kia thế mà có ý định xấu xa với bé nhà chúng ta? Nó muốn làm gì? Nó xứng sao? Nó không sợ ông đây đánh gãy chân của nó à?"

Ông ấy thật sự không thể tin được, đêm qua suýt chút nữa con gái của mình bị làm hại.

Cố Tiểu Tây nghe được câu nói đó cảm thấy rất ấm lòng, kiếp trước chuyện của cô và Nhậm Thiên Tường như ván đã đóng thuyền, trong thôn bàn tán vô cùng ồn ào sôi nổi, lúc cha của cô ở trấn trên quay về đã không hề nương tay mà đánh Nhậm Thiên Tường một trận.

Mặc kệ là kiếp trước hay là kiếp này, người duy nhất không màn nguyên tắc luôn đứng ở bên cạnh bảo vệ cho cô, chỉ có mỗi cha cô.

Thái độ của Cố Duệ Hoài và Cố Tích Hoài lại có phần không đồng tình.

"Mày nói, mày là người lôi Nhậm Thiên Tường vào sân nhà Điền Tĩnh sao?" Sắc mặt Cố Duệ Hoài trắng bệch, anh ta cũng không phải trẻ con không biết gì, anh ta biết rõ hậu quả nếu như sau khi người khác phát hiện ra Nhậm Thiên Tường thì làm sao Điền Tĩnh có thể gả đi được?

Anh ta dùng vẻ mặt không dám tin nhìn về Cố Đình Hoài: "Dù sao cô ấy cũng gọi anh một tiếng ‘anh Đình Hoài’ đấy. Sao anh có thể nhẫn tâm hãm hại cô ấy như thế? Nếu thật sự khiến cho cô ấy có dính líu với Nhậm Thiên Tường thì chẳng phải đây là muốn cô ấy đi tìm đường chết sao?"

Tưởng tượng đến dáng vẻ Điền Tĩnh không nơi nương tựa, trái tim Cố Duệ Hoài nhói lên giống như bị ai lấy kim đâm.

Cố Đình Hoài yên lặng không nói gì, anh ấy không biết nên giải thích như thế nào.

"Anh cả, anh biết rõ em thích cô ấy mà. Rốt cuộc anh đang làm cái gì thế?" Cổ Cố Duệ Hoài nổi gân xanh, cầm lấy chiếc đũa hung hăng hướng tới Cố Đình Hoài, dáng vẻ điên cuồng kia có chút dọa người.

Cố Đình Hoài không trốn, anh ấy biết chuyện này là anh ấy đã làm sai.

"Cố Duệ Hoài. Thằng nhóc thối mày giỏi quá đấy, còn biết ra tay với người trong nhà?" Cố Chí Phượng nhíu mày quát lớn.

Vẻ mặt Cố Tích Hoài cũng có chút khó coi, anh ấy không nghĩ từ ngày hôm qua đến hôm nay lại có nhiều chuyện xảy ra đến như vậy, nghĩ ngợi một tí anh ấy ngẩng đầu liếc nhìn Cố Tiểu Tây, tuy rằng chuyện này cô là người bị hại, thế nhưng không biết vì sao anh ấy không thể đồng tình được.

Nhậm Thiên Tường vừa ý Cố Tiểu Tây sao?

Đối với chuyện này anh ấy vẫn giữ thái độ hoài nghi, Cố Tiểu Tây nhất định đã nói hoặc làm gì đó khiến cho Nhậm Thiên Tường phản ứng như thế, mặc dù anh ấy có chút bối rối, nhưng anh ấy chỉ có thể nghĩ được như vậy. Cố Tiểu Tây với anh ấy là một người có tiền án.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt Cố Tích Hoài nhìn về phía Cố Tiểu Tây bỗng trở nên chăm chú.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio