Cố Tiểu Tây

chương 56

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Im lặng một hồi lâu, Cố Tiểu Tây mới hoàn hồn, nghĩ đến việc mình trọng sinh còn hiếm thấy hơn việc tiến vào trong bức họa này, đầu óc cũng lập tức trở nên sinh động, điều đầu tiên cô nghĩ đến là có thể rời khỏi nơi này, trở về phòng lại hay không.

Vất vả lắm cô mới được sống lại, còn chưa kịp báo thù, đưa người nhà hưởng thụ cuộc sống, sao có thể bị nhốt ở chỗ này chứ?

Vừa nghĩ tới chuyện rời khỏi đây, trong đầu cô đột nhiên có cảm giác mất trọng lực, ngay sau đó, cô lại quay trở về con phòng nhỏ chật hẹp của mình, trên đất vẫn đang bày mấy chiếc rương gỗ màu đỏ.

Cố Tiểu Tây chưa kịp khiếp sợ, vội vàng đi tìm bức họa kia, đáng tiếc, cô đã tìm một lượt, trên giường, dưới giường, ngăn kéo dưới bàn, lại chẳng nhìn thấy bóng dáng của bức họa đó đâu cả.

Ban nãy lúc cô lau ngón tay, rõ ràng đã thuận tay để bức họa lên bàn, sao bây giờ lại không thấy?

Cố Tiểu Tây theo bản năng đi kiểm tra then cài cửa, không có dấu hiệu bị mở ra, hơn nữa cửa được cài then từ bên trong, muốn xông vào phòng cũng không dễ, không phải bị người khác lấy đi, vậy thì bức tranh đó ở đâu?

Ngay sau đó, dưới chân Cố Tiểu Tây không còn gì cả, cô lại tiến vào bức họa.

Cô nhíu mày, giơ tay lên gãi khóe môi một cái, trong đầu hiện lên mấy chữ “đi ra ngoài”, chỉ trong nháy mắt cô đã trở về phòng. Còn khi nghĩ đến không gian trong tranh, hai chân cô lại đứng trên đất ruộng phì nhiêu kia.

Cô tới lui thí nghiệm nhiều lần, cuối cùng cô cũng chắc chắn, bức vẽ không biến mất mà đã hòa làm một thể với cô!

Đây chắc hẳn là ngón tay vàng mà những người trẻ ở thế hệ sau đã nhắc đến?

Ánh mắt Cố Tiểu Tây hơi rũ xuống, ra vẻ trầm tư.

Bất thình lình, một luồng ánh sáng chợt lóe lên trong đầu cô, không biết sao cô lại nghĩ tới Điền Tĩnh, chẳng lẽ kiếp trước cô ta cất giấu bức họa này, cũng bởi vì trong bức họa có chứa một không gian nhỏ thế này?

Chắng trách vì sao Điền Tĩnh lại nhắm vào nhà họ Cố như thế, bởi vì cô ta đã lấy cắp bức vẽ này, lấy được không gian trong tranh, bởi vì chột dạ nên muốn đuổi vùng giết tận, một mình độc chiếm hoàn toàn cục cưng vô danh này chứ gì?

Thế nhưng, trước khi chưa sở hữu cục cưng này, Điền Tĩnh cũng đã bắt đầu nhắm vào cô, việc này chỉ là tình cờ sao?

Cố Tiểu Tây có chút khó hiểu, cô nhíu mày bỏ lại những chuyện khó hiểu này ra sau đầu, bắt đầu nghiên cứu không gian trong tranh.

Ruộng tốt và giếng nước có thể dùng để tròng trọt, thế còn căn nhà lá kia thì sao?

Cố Tiểu Tây đi tới trước căn nhà lá, đẩy cửa bước vào.

Vừa bước vào trong, sắc mặt Cố Tiểu Tây lập tức thay đổi rõ rệt, vốn cho rằng đây chỉ là một không gian bình thường, là nơi để nông dân có thể nghỉ trưa, không ngờ bên trong căn nhà lá rách nát này lại là chốn bồng lai tiên cảnh!

Nhìn bề ngoài nó là một căn nhà lá chỉ đủ cho một người, nhưng khi đẩy cửa bước vào, lại có cảm giác những bông hoa rực rỡ đang ẩn hiện bên trong đó.

Bên trong căn nhà lá, thứ đập vào mắt cô chính là từng hàng tủ có trật tự, giống như mấy chiếc tủ thuốc đựng thuốc bắc vậy, từng ô từng ô đều có thứ tự ngay ngắn, trên mỗi một ngăn kéo còn được dán chữ, là chữ triện nhỏ.

Cố Tiểu Tây có chút khó hiểu, tiện tay mở thử một ngăn kéo, bên trong không có gì cả.

Ở phía sau tử là một nhà kho trải dài ngút tầm mắt, Cố Tiểu Tây cũng không dám đến gần xem, đưa mắt dò xét xung quanh một chút, cuối cùng phát hiện ra một tấm thẻ tre và một quyển sách ở trên bàn bên cạnh cửa sổ.

Cố Tiểu Tây chần chừ trong chốc lát, sau đó vẫn đưa tay lật mở quyển sách bên cạnh tấm thẻ tre.

Vừa lật tấm thẻ tre lên, trong nháy mắt lập tức hóa thành những đốm sáng, lập tức chui vào trong đầu Cố Tiểu Tây.

Đầu óc cô trở nên choáng váng, suýt nữa đã ngã nhào xuống đất.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio