Cố Tiểu Tây

chương 70

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cố Tiểu Tây đi một quãng đường dài mới nhìn thấy Cố Chí Phượng đang khom lưng nhặt phân trong rừng.

Ông nhận nhiệm vụ khiêng phân nhưng không chỉ đơn giản là khiêng phân, khi các xã viên chưa nhặt đầy thùng phân, thì người khiêng phân cũng phải giúp họ bằng cách dùng xẻng xúc phân, hầu hết là những nơi mà lợn, chó, trâu đi trong này, ở đó phân nhiều.

Có những lúc phải đi đến chuồng lợn hoặc chuồng bò khiêng phân, công việc đó còn mệt hơn, hầu như không có thời gian nghỉ ngơi.

“Cha!” Cố Tiểu Tây vẫy tay gọi một tiếng, Cố Chí Phượng lập tức ngẩng đầu lên.

Vừa nhìn thấy Cố Tiểu Tây, khuôn mặt ông ấy lập tức tràn đầy vui vẻ: “Bé con! Sao con lại đến đây?”

Cố Tiểu Tây nhìn thấy hai má ông ấy đỏ bừng và những giọt mồ hôi đang lăn xuống, có hơi đau lòng, nhưng thời đại này hầu hết mọi người đều như vậy, nếu muốn nhanh chóng hòa nhập với đại đội thì làm việc đồng áng kiếm công điểm là cách nhanh nhất.

“Con đến đưa nước cho cha, cha, anh cả đâu?” Cố Tiểu Tây nhanh đổ nước trong lọ sành vào bát gốm đậy nắp trên đỉnh lọ sành, tiện tay đưa cho Cố Chí Phượng, còn liếc nhìn xung quanh, tiếc là không thấy Cố Đình Hoài.

Cố Chí Phượng nhận lấy bát nước, chưa kịp uống, nghe cô nói vậy thì mặt đã trầm xuống: “Đừng nhắc nữa, anh trai con bị phân vào đội hai, con cũng biết đội trưởng đội hai là ai, đã phân công anh trai con đi đào sông, công việc đó có thể nhẹ nhàng được sao?”

Nụ cười trên mặt Cố Tiểu Tây cũng dịu lại, đào sông?

Từ xưa đến nay, nông nghiệp và thủy lợi luôn gắn bó mật thiết với nhau, thời xưa các triều đại thậm chí không tiếc bỏ ra một lượng lớn nhân lực, vật lực, tài lực, coi việc trị thủy là vấn đề quan trọng trong việc quản lý đất nước.

Cái gọi là “đào sông” chỉ đơn giản là dùng sức người để đào kênh mới, gia cố đê điều.

Đây được coi là công việc vất vả và khó khăn nhất trong đại đội, mặc dù công việc như vậy chắc chắn phải có người làm, nhưng đối với Cố Đình Hoài, một chàng trai trẻ tuổi chưa từng tiếp xúc với lao động tập thể, chỉ sợ một ngày đã rơi một lớp da.

Trần Khang rõ ràng biết Cố Đình Hoài trước đây chưa từng làm việc nặng, không cho anh nửa ngày để thích nghi. Nói không phải là lấy việc công báo thù riêng thì cũng chẳng ai tin, nhà họ Trần ai ai cũng xấu xa, nhỏ cũng vậy, già cũng vậy, trên không thẳng thì dưới không ngay.

Cố Chí Phượng thở dài, ngửa đầu uống cạn bát nước trong tay.

Vừa uống xong, ông ấy cảm thấy không đúng lắm, nghi ngờ nói: “Bé con, con cho đường vào nước à?”

Cố Tiểu Tây hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn Cố Chí Phượng, trêu chọc nói: “Nhà mình làm gì có đường? Chỉ là nước bình thường thôi, cha cảm thấy sai rồi. Vì con mang đến, nên thấy ngọt sao? Vậy sau này mỗi ngày con sẽ đến đây đưa nước!”

Cố Chí Phương nghe vậy cũng cảm thấy có lý, vui vẻ nở nụ cười.

Nhưng mà, sau khi uống một bát nước, Cố Chí Phượng đột nhiên cảm thấy cơ thể mệt mỏi của mình lại có thêm sức lực, trong lòng thầm kinh ngạc, từ khi nào nước lại có tác dụng như vậy, giống như là thần dược vậy?

“Được rồi bé, cha tiếp tục làm việc đây!” Cố Chí Phượng quay người nhìn các xã viên đang say sưa làm việc, ông cũng không dám trì hoãn ở đây nữa, báo một tiếng rồi lại quay trở lại hoạt động tập thể.

Cố Tiểu Tây nhìn thấy ông ấy tràn đầy tinh thần, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn.

Cô thu dọn lọ sành, rồi đổi hướng đi về phía con sông.

Sông Tẩu Mã, là tên con sông mà các xã viên đang lao động, mở rộng lòng sông, củng cố đê điều, đều là những công việc nặng nhọc.

Cố Tiểu Tây còn chưa đi đến sông Tẩu Mã đã nhìn thấy dòng người đông nghịt.

Công đoạn thi công sông lớn, cờ đỏ phấp phới, dòng người đông đúc, mỗi xã viên đều thắt dây thừng ở thắt lưng, cầm xèng cúi xuống bỏ đá và đất đào được vào thúng tre cao nửa người.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio