"Vậy nên mới sáng sớm cậu đã tới nhà tôi uống trà sao?"
Mới sáu giờ sáng, Lương Ưu Ưu lập tức bị Cố Hi Chi oanh tạc chuông cửa đánh thức. Nhìn nàng ngồi trên ban công ăn điểm tâm, cô thực sự vẫn còn ngủ mơ.
Ngồi trên chiếc ghế trắng, Cố Hi Chi đại khái không hề nghe thấy cô nói gì. Nàng chỉ nâng trà nóng trên tay, chẳng biết đang suy nghĩ gì.
Không khí buổi sáng ở thành thị rất mới mẻ. Sau khi Lương Ưu Ưu mở cửa sổ ra vẫn không thấy nàng nói chuyện. Cô nhíu mày, mặt không chút biến sắc đi đến cạnh nàng.
"Cho dù là tháng mười thì cậu ăn mặc cũng hơi kín quá đó." Cô tới trước mặt nàng ngồi xuống, ánh mắt có chút hoài nghi nhìn nàng cài cúc áo kín đến tận cổ, "Tinh thần mặc váy ngắn chạy quảng cáo của cậu đi đâu mất rồi?"
Cố Hi Chi ngẩng đầu nhìn cô một lát, rồi lại đưa tay nắm chặt tách trà nóng thêm mấy phần, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Nếu nàng chỉ trưng ra nét mặt này một lần thì Lương Ưu Ưu nhịn được. Nhưng từ lúc nàng vào cửa tới giờ thì vẻ mặt cứ luôn kỳ quái quá đáng. Tính nhẫn nại của Lương Ưu Ưu cũng đã dùng hết. Cô quyết định khởi động ý nghĩ cạy miệng nàng ra.
"Sáng sớm đã chạy đến chỗ tôi, chứng tỏ tối qua xảy ra chuyện gì rồi. Cậu có thể nói cho tôi biết tối qua cậu ở đâu không?!"
Cố Hi Chi nghe xong ngẩng đầu lên nhìn cô. Hồi ức chợt ùa về, biểu hiện nhất thời thiên biến vạn hóa. Trạng thái cũng từ từ xấu đi. Cuối cùng nàng dứt khoát thả tách trà xuống rồi đứng lên, "Quên đi, cậu ngủ tiếp đi, tôi về."
Nàng khác thường như vậy, Lương Ưu Ưu làm sao để nàng đi về thế được.
"Mặt cậu khó coi quá. Không lẽ tối qua cậu bị thần tài nào ăn sạch rồi đó chứ?"
Sự thật chứng minh suy đoán lớn mật vẫn có hiệu quả, chí ít Cố Hi Chi lập tức phản bác.
"Không có." Sau khi nàng dứt khoát phủ nhận thì lại cảm thấy nên giải thích gì đó, thấp giọng nói tiếp, "Không phải thần tài gì đó đâu."
Hiển nhiên nàng lại phủ định "Thần tài" mà không phải "Bị ăn sạch". Lương Ưu Ưu lập tức nhảy dựng lên, "Ai lại không có mắt dám đụng vào cậu vậy hả?" Cô vừa dứt lời lại nhận ra nói vậy có chỗ sai sai, "Ý của tôi là, không phải cậu luôn cảm thấy phải có hôn nhân đảm bảo mới làm chuyện đó sao? Chuyện này..." Cô thấy mặt nàng càng khó coi hơn, mới nhỏ giọng hỏi, "Người đó dự định sẽ kết hôn với cậu chứ?"
Cố Hi Chi không nói lời nào. Nếu cô không đề cập hai chữ kết hôn thì nàng vẫn có thể nói gì đó. Nhưng nghe cô nói xong nàng lại cảm thấy máu giết người trỗi dậy.
Căn bản là chẳng thể nào đáp lại, cũng không thể trả lời. Nếu tư tưởng có thể xuyên qua ngàn dặm giết người, bây giờ Khúc Hi Chi đã bị nàng giết chết mấy lần rồi.
"Thôi bỏ đi!". Thấy nàng thật lâu không muốn trả lời, Lương Ưu Ưu nhìn đồng hồ rồi lên tiếng, "Nếu cậu không muốn nói thì ngồi xuống nghỉ ngơi đi. Tôi đi chuẩn bị điểm tâm cho cậu, lát nữa nói tiếp."
Cố Hi Chi gật đầu, xem như tán thành.
Lương Ưu Ưu yêu ồn ào nên TV cũng không được nghỉ ngơi vào buổi sáng.
Sáng sớm thì nào có tiết mục gì hay để coi đâu. Tiếng quảng cáo ồn ào làm Cố Hi Chi phiền lòng muốn chết được. Nàng đi thẳng vào phòng khách tính bật nhỏ âm thanh lại.
Cầm remote lỡ trượt tay vào nút chuyển kênh. Trên đó vừa mới phát MV ca nhạc. Lúc đầu, Cố Hi Chi cũng không chú ý ca sĩ trên TV là ai, nhưng lúc màn ảnh cắt gần, sự chú ý của Cố Hi Chi hoàn toàn bị hấp dẫn, cũng quên mất bản thân định làm gì.
Trong MV, nữ chính có mái tóc dài xoã ngang vai. Cô mặc nguyên bộ đồ trắng, nở nụ cười điềm đạm, khóe mắt hơi nhếch trong rất vui tươi. Cố Hi Chi lập tức nhớ tới tối qua đang lái xe cũng nhìn thấy quảng cáo của người này, đồng thời dòng ký ức này cũng làm nàng quên luôn chuyện phiền lòng của mình.
Tối qua, nàng chỉ biết lo lắng cho Khúc Hi Chi có say hay không, có xảy ra chuyện gì hay không. Mà quên bén đi chuyện tại sao Bạc Nhất Thanh lại giúp nàng, cũng quên luôn ánh mắt đói khát của Tôn Đình Hữu, nhưng nàng vẫn nhớ rõ chuyện bị hắn áp chế đêm qua.
Nàng lập tức moi điện thoại trong bóp gọi hỏi Triệu Linh số của Bạc Nhất Thanh, nhưng nàng gọi rất nhiều lần vẫn không có ai nghe. Âm thanh máy móc của phát thanh viên cứ xuất hiện trong điện thoại. Cố Hi Chi cúp máy rồi lẳng lặng suy nghĩ chốc lát. Nàng đi vào nhà bếp nói với Lương Ưu Ưu, "Cậu không cần vội, tôi có việc đi ra ngoài một chút, gặp lại sau."
Cố Hi Chi chạy tới khách sạn tối qua Tôn Đình Hữu ở đã là nửa giờ sau đó. Sáu giờ rưỡi sáng rất yên tĩnh, Cố Hi Chi nhấn chuông cửa phòng của Tôn Đình Hữu, sau đó đứng ở ngoài lẳng lặng chờ. Nhưng nàng bấm chuông nhiều lần cũng không có người ra mở.
Cố Hi Chi vô cùng sốt ruột, thấy không ai mở cửa nên mất kiên nhẫn chuẩn bị rời đi. Vào lúc này, cánh cửa chậm rãi mở ra, Bạc Nhất Thanh đứng trước mặt Cố Hi Chi. Trên người cô vẫn còn mặc chiếc váy xanh lục tối qua, nhưng mái tóc đen dài đã có chút rối bù. Quan trọng nhất chính là, trên váy cô kỳ thực có dấu vết bị xé rách.
Lúc nhìn thấy Cố Hi Chi, Bạc Nhất Thanh rất miễn cưỡng câu khóe miệng. Dường như cô bé muốn cười, nhưng da thịt trắng nõn đó cho thấy cô đã khóc suốt một đêm, mắt cũng đặc biệt sưng đỏ. Cố Hi Chi nhìn dáng vẻ bơ phờ của người trước mắt, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, hô hấp bỗng nhiên có chút trì trệ.
"Nhất Thanh..." Nàng hơi luống cuống nhìn cô, "Tại sao lại như vậy... ông ta..." Tâm tình phức tạp khiến nàng không biết nên nói gì, chỉ là có chút kích động, "Tại sao lại ra nông nổi này?"
Bạc Nhất Thanh đứng đối diện nàng, tuy vành mắt đỏ lên trông thấy, nhưng dung nhan thoạt nhìn rất điềm tĩnh.
Cô bé không trả lời, chỉ lẳng lặng nói, "Chị Tiểu Cảnh, được nhìn thấy chị lúc này, thực sự là quá tốt rồi."
"Xin lỗi." Nghe được cô bé nói như vậy Cố Hi Chi càng thêm khó chịu, "Do tôi đến muộn, tên khốn kia..."
"Đừng." Bạc Nhất Thanh che môi nàng lại, "Đừng mắng ông ấy, cũng đừng có bất kỳ bất mãn nào với ổng. Chị còn ở Hoa Ngô ngày nào thì ông ấy vẫn là đương gia ngày đó. Hơn nữa..." Cô miễn cưỡng nâng khóe miệng, "Giới giải trí chính là như vậy. Kỳ thực ông ấy cũng không làm khó em, thật sự không có gì đâu."
"Nhất Thanh." Cố Hi Chi đỡ lấy hai vai cô, "Em làm những chuyện này vì tôi sao?"
Bạc Nhất Thanh không hề trả lời, mà quay đầu lại nhìn bên trong, chậm chạp lên tiếng, "Chị Tiểu Cảnh, ông ấy đã sớm đi rồi. Em cũng không muốn tiếp tục ở đây nữa, chị có thể đưa em về không?"
Cố Hi Chi không nói hai lời gật gật đầu.
Cố Hi Chi đưa Bạc Nhất Thanh về nhà cô.
Cô là ca sĩ mới nên sống trong nhà thuê của công ty. Tuy nhà hơi xa trung tâm thành phố, nhưng may là đủ rộng rãi.
Từ khi xuống xe, Cố Hi Chi vẫn luôn nắm tay Bạc Nhất Thanh. Chẳng biết có phải do không khí bên ngoài quá lạnh hay không, mặc dù Cố Hi Chi phủ thêm áo của mình cho cô rồi nhưng tay cô vẫn còn lành lạnh.
Tay Cố Hi Chi cũng không hẳn ấm hơn cô bao nhiêu.
Sau khi nhìn thấy chiếc giường trong phòng ngủ rất ngổn ngang, Cố Hi Chi có một loại cảm giác muốn tự sát. Tuy nàng không biết tại sao tối qua Bạc Nhất Thanh lại xuất hiện, nhưng nếu Triệu Linh đã có tâm để cô bé hỗ trợ nàng, chứng tỏ sự xuất hiện của cô là có mục đích và được thu xếp rất cẩn thận. Chỉ cần nghĩ đến việc mình nhận lòng giúp đỡ mà bất cẩn quên đi sự an nguy của cô bé này, Cố Hi Chi lập tức cảm thấy mình nên đi chết một vạn lần.
Tâm tình quá mức phức tạp, nàng lại càng cực kỳ đau lòng. Sau khi vào nhà, Cố Hi Chi tới nhà bếp rót một ly trà nóng rồi đưa cho cô, cẩn thận dặn dò, "Sưởi ấm tay đi, chú ý kẻo bị bỏng đó."
Bạc Nhất Thanh nhận ly trà nóng Cố Hi Chi đưa. Cô nhìn nàng chăm chăm, đồng thời cũng không có ý định rời mắt khỏi người nàng.
Cố Hi Chi hoàn toàn không để ý ánh mắt chăm chú của cô, chỉ quan tâm hỏi, "Em ở đây một mình à? Không sợ sao?"
Bạc Nhất Thanh lắc đầu một cái, mỉm cười, "Sẽ không."
Cố Hi Chi nói tiếp, "Nếu em cảm thấy sợ thì tôi có thể ở lại với em. Nhất Thanh, tôi cảm thấy... Nếu em không ngại, tôi thật sự muốn ở lại chăm sóc em."
Bạc Nhất Thanh cười nói, "Chị Tiểu Cảnh, chị vẫn lo lắng cho em hả. Thật ra em không sao đâu. Chị biết đấy, chuyện này đối với người trưởng thành rất bình thường. Trong giới giải trí cũng rất bình thường. Em đã trưởng thành rồi, nhất định phải tiếp tục bước đi trong giới giải trí này."
"Tôi hiểu điều em nói". Cố Hi Chi nắm chặt tay cô, "Nhưng mà Nhất Thanh, trước đây chúng ta quen biết nhau sao? Em làm những chuyện này... Đúng là liên quan đến tôi rất nhiều, đúng không?"
Bạc Nhất Thanh lắc đầu. Tâm tình vẫn bình tĩnh, trong mắt tuôn ra chút lệ nhưng lại bị ý chí kiên cường đánh vỡ. Cô nhanh chóng mỉm cười, "Chị Tiểu Cảnh, kỳ thực đổng sự Tôn tìm em trước. Tỷ như không có chị thì em cũng chưa chắc thoát khỏi tai nạn này. Công ty em không nhỏ, nhưng họ cũng sẽ không vì em mà đi đắc tội với Tôn Đình Hữu đâu. Thật ra chỉ cần không để tâm thì nó sẽ trở thành vụn vặt, lập tức không còn khổ sở nữa!"
Cố Hi Chi không hề bị cô thuyết phục chút nào, trái lại còn cảm thấy vô cùng chua xót. Nàng nắm chặt tay cô nói, "Tôi thật sự hy vọng có thể làm gì đó cho em. Nếu em cần bất kỳ điều gì, xin em nhất định phải nói cho tôi biết!"
Bạc Nhất Thanh gật đầu. Tuy khóe mắt mang theo hơi nước, nhưng khi cười lại làm nó lóe sáng lên, tựa như ánh sao trên trời.
Chuông điện thoại chợt reo vang. Cố Hi Chi lấy điện thoại trong túi xách ra, bất ngờ nhìn thấy Triệu Linh điện tới nên lập tức nghe máy, "Tổng giám đốc Triệu, tối qua tới giờ tôi không gọi cho chị được, điện thoại của chị bị hư hả?"
"Điện thoại bị ly bia của Tôn Đình Hữu đổ lên, cô tìm tôi có việc gì?"
Cố Hi Chi nhìn Bạc Nhất Thanh đang ở trước mặt, "Bây giờ thì không có."
"Ừ" Giọng nói của Triệu Linh vẫn hững hờ như thường, "Bây giờ cô đến công ty một chuyến đi. Phim đã quyết định xong rồi, sáng mai sẽ mở hội nghị. Hôm nay tới lấy vài tài liệu."
Cố Hi Chi nhận được phim cũng không vui sướng nổi chút nào, chỉ nói, "Được, lát nữa tôi đến."
Nhìn thấy Cố Hi Chi cúp điện thoại, Bạc Nhất Thanh lập tức nói, "Chị Tiểu Cảnh, chị có việc thì đi trước đi."
Cố Hi Chi nói, "Chẳng có gì đâu. Cũng không phải việc gấp, lát nữa đi cũng được."
Bạc Nhất Thanh xoa xoa mặt mình, tươi cười đứng lên nói với nàng, "Em không sao đâu chị Tiểu Cảnh. Chị đi tìm tổng giám đốc Triệu nhanh đi. Công việc là quan trọng nhất, em hy vọng sớm được xem tác phẩm mới của chị."
Cô bé rất kiên trì, thậm chí còn muốn kéo nàng đứng dậy. Cố Hi Chi cũng chỉ có thể thuận theo, "Được rồi! Chiều tôi sẽ trở lại thăm em."
Bạc Nhất Thanh gật đầu liên tục, dáng vẻ xem ra có chút đẹp đẽ, "Chiều nay em chờ chị."
Cố Hi Chi cười vỗ vai cô, thật sự rời đi.
Con đường nhựa dẫn qua cây cầu lớn Kim Hoàn được bắt ngang con sông huyền bí. Cây cầu này có bề ngoài không đặc biệt lắm, nhưng vẫn còn bảo lưu nét cổ kính đặc sắc nên không khó nhìn ra đã có tuổi. Bên dưới cây cầu là nơi có phong cảnh khá nổi tiếng trong thành phố. Nước sông mờ ảo, trải dài quanh co, tựa như đụng trúng vào đường chân trời. Dưới bóng đêm, hào quang rực rỡ in trên mặt nước, ánh đèn sặc sỡ của du thuyền hai bên sông giống như chiếc cầu vồng đủ màu thu hút sự kinh ngạc của mọi người.
Hướng về phía nam của cây cầu chính là vùng đất nổi tiếng phồn hoa và bí ẩn. Con đường này nổi danh với các khu nhà ở hơn hẳn thành phố. Ngoại trừ một vài căn hộ hiện đại trong khu thương mại cao cấp, càng có vô số biệt thự nổi tiếng tọa lạc.
Khúc Hi Chi lái xe thẳng trên con đường nhựa rộng lớn, lướt qua năm tòa thành Pháp nối liền rồi quẹo trái. Cô dừng xe trước cổng khu điền viên rộng lớn trồng đầy hoa trắng, chừng mấy giây, chiếc cổng lớn nhanh chóng mở ra. Cô lái xe men theo bờ hồ nhân tạo uốn lượn thẳng vào căn biệt thự.
Vừa xuống xe bước vào biệt thự, một giọng nói nghiêm khắc từ bộ sofa bằng da đằng sau bức tượng gỗ truyền tới, "Tối qua con đi đâu vậy?"
Khúc Hi Chi ngẩn người, nhanh chóng vòng ra sau sofa. Quả nhiên thấy mẹ mình - Doãn Quân đang mặc một bộ đồ công sở màu xanh lam, trên ngực đeo huy hiệu kiểm sát trưởng, đoan chính ngồi trên ghế sofa gọt hoa quả.
"Quảng cáo đang quay có chút vấn đề nên đến tối mới xong, ekip cũng sắp xếp cho con ở lại khách sạn gần đó. Do thời gian quá muộn, con sợ làm phiền mẹ nên không gọi điện báo mẹ biết". Khúc Hi Chi vừa giải thích vừa ngồi xuống cạnh bà, "Mẹ, chẳng phải mẹ đang đi công tác sao? Sao bỗng nhiên lại trở về?"
"Có người kêu mẹ khuyên con nhận một bộ phim. Mẹ cũng xem qua kịch bản rồi. Tên là "Nguyên tố", nội dung rất hay, tác giả cũng rất nổi tiếng, con nhận đi!"
Khúc Hi Chi kinh ngạc nhíu mày.
Kịch bản "Nguyên tố" dễ dàng rơi vào tay mẹ, cô cũng không xa lạ gì.
Bộ phim này có kịch bản dựa trên tiểu thuyết cải biên. Bộ tiểu thuyết đích thực là do các tác gia văn học vô cùng danh tiếng biên soạn. Tác phẩm được chia làm hai tuyến nhân vật. Hai nữ sinh đại học với hai lựa chọn đường đời khác nhau, cuối cùng một người vào tù, còn người kia thì có hạnh phúc mỹ mãn. Nội dung truyền tải của tác phẩm chính là: thái độ thờ ơ khi thấy người gặp nạn.
Thật ra đây là bộ phim mang tính xã hội cao. Đạo diễn cũng là người cô khá thích. Nhưng vì một nguyên nhân nên Khúc Hi Chi vẫn chưa nhận bộ này. Bây giờ, Doãn Quân đã đề cập đến khiến cô có chút khó xử.
"Con... Có thể không nhận được không?" Cô nỗ lực thương lượng.
Doãn Quân quay mặt mỉm cười. Da của bà được chăm sóc vô cùng tốt, chỉ là lúc cười có chút nếp nhăn ở đuôi mắt thôi, "Có thể." Nụ cười càng ôn nhu, "Nhưng nhất định phải trả lời một lần nữa, tối qua con đi đâu?"
Trong mắt Khúc Hi Chi thoáng qua chút ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng thu hồi rồi mỉm cười, "Được rồi, mẹ kêu con nhận bộ nào thì con nhận bộ đó. Mẹ là mẹ của con, con không nghe mẹ thì nghe ai đây!"
Doãn Quân nhìn dáng vẻ nghe lời của cô, đắc ý cười cợt như đánh thắng trận, tiếp tục gọt hoa quả.
Hôm sau là thứ ba, Triệu Linh giao phó chín giờ sáng mở hội nghị điện ảnh. Mới sáng sớm U U lập tức lái xe đi tới nhà Cố Hi Chi đón nàng tới công ty.
Do mới tốt nghiệp, trong tay không có nhiều tiền, nên U U thuê phòng ở ngoại thành xa xôi hẻo lánh. Gần đây Hạt Hạt khuyên cô trả phòng về ở với mình. Cô cũng vui vẻ đồng ý, có điều do Hạt Hạt cho cô thuê với giá rẻ bèo nên cô đòi nhận giặt đồ nấu cơm bằng cách thủ công.
Buổi hội nghị sáng nay rất quan trọng, đương nhiên Hạt Hạt cũng đến dự. Cố Hi Chi xuống lầu lên xe thấy hai người đi chung thì có hơi kinh ngạc, nhưng thấy đại diện và trợ lý có quan hệ tốt như vậy nàng cũng không muốn hỏi nhiều, "Sao sớm vậy mà hai người lại đi chung hay thế!?" Một câu giết chết phong cảnh. Họ vừa cười vừa nói đi tới công ty.
Tầng hai mươi ba công ty Hoa Ngô.
Thảm trải sàn được dọn dẹp sạch sẽ không dính một hạt bụi nào. Ngoài cửa sổ, bên phải tòa nhà tập trung rất nhiều bảng Led quảng cáo các loại. Cố Hi Chi đi cùng với vài nghệ sĩ ra khỏi thang máy. Nhân viên thấy họ cũng lễ phép gật đầu chào hỏi.
Hội nghị chính thức bắt đầu lúc chín giờ sáng. Vài người phụ trách chính đã có mặt đầy đủ. Buổi hội nghị chủ yếu nói về chuyện lựa chọn kịch bản.
Sau khi nghe Khúc Hi Chi kiến nghị, Cố Hi Chi trực tiếp từ bỏ bộ "Hán cung thu". Nàng cùng Triệu Linh thảo luận một bộ phim tên là "Vu Sơn luyến". Kịch bản nói về một cô gái tuổi trẻ nhà giàu đem lòng yêu chàng sinh viên nghèo khó. Cô gái nhà giàu này chuẩn bị bỏ gia đình cao bay xa chạy cùng chàng trai ấy, nhưng chàng ta lại lợi dụng bắt cóc cô gái giàu có này đòi tiền chuộc cứu người cha đang lâm trọng bệnh. Sau đó, chàng trai không chỉ dùng số tiền đó chữa khỏi bệnh cho cha, mà còn thành lập công ty. Sự nghiệp càng ngày càng phát đạt. Tình cờ chàng ta biết được cô gái năm xưa đã tự sát vì hành vi của mình. Chàng trai vô cùng bi thương dẫn đến rối loạn tâm lý phải vào trung tâm điều trị. Sau khi lành bệnh, anh ta bắt đầu tuyển bạn gái theo tiêu chuẩn dung mạo phải giống hệt cô gái kia. Sau đó, anh hào phóng chi rất nhiều tiền cho bạn gái đi phẫu thuật thẩm mỹ, miễn cưỡng sửa nhan sắc y hệt cô gái xưa. Kết cục là cô bạn gái bị ép phẫu thuật đột tử ngay trên bàn mổ vì chỉnh sửa quá độ. Cuối cùng chàng trai nhảy sông tự sát.
Đạo diễn Hạ Tuyết vốn rất hài lòng với kịch bản này, bây giờ Cố Hi Chi và Triệu Linh đề cập đến có thể nói là rất trùng hợp. Trong buổi hội nghị, ngoại trừ sắp xếp vai nam chính, lịch trình cũng được bắt đầu hoạch định. Sau khi hội nghị kết thúc, tâm tình Cố Hi Chi không tệ, quyết định hẹn đạo diễn Hạ Tuyết ăn cơm tiện thể thỉnh giáo một ít kinh nghiệm phim ảnh.
Tuy họp đã tan, nhưng Hạ Tuyết vẫn còn bàn với nhà sản xuất về vai nam chính. Cố Hi Chi lẳng lặng đứng đợi trước cửa phòng họp. Không mất bao lâu, vài người từ thang máy đến tầng hai mươi ba cũng bước tới chào hỏi nàng.
Đại khái là hơn mười phút sau, thang máy lại mở ra lần nữa. Lần này, trong thang máy chỉ có hai người đi ra. Tiếc thay một trong số đó lại là người Cố Hi Chi không muốn thấy nhất.
Khúc Hi Chi diện một chiếc quần đen dài đến tận mắt cá chân. Cô khoác trên người chiếc áo vest màu đỏ được cắt may rất khéo léo. Phần eo phối cùng một chiếc thắt lưng đen. Tay cô cầm một chiếc túi cao cấp màu vàng trông rất trang nhã. Thời điểm Cố Hi Chi nhìn thấy cô cũng là lúc cô cũng nhìn thấy nàng. Cố Hi Chi cấp tốc xoay người ngược về phía cô chuồn vào cầu thang bộ, còn cô thì lại lập tức đuổi theo nàng.
Sắp tới tầng trệt, Khúc Hi Chi mới bắt kịp nàng. Mặc dù cô biết sẽ xảy ra chuyện nguy hiểm, nhưng Khúc Hi Chi vẫn ngăn trước mặt nàng, "Nếu em muốn đi thì có thể đi, nhưng trước hết nghe tôi nói một chuyện đã!"
Đừng nói là nghe cô nói chuyện gì, Cố Hi Chi chỉ cần cảm giác được tầm mắt của cô rơi vào người mình thì đã cảm thấy dày vò rồi. Huống chi dựa vào kinh nghiệm từ đêm hôm trước, nàng không hề tin miệng người phụ nữ lưu manh này có thể nói ra bất kỳ lời nào tốt đẹp. Lúc này nàng mới độc mồm lên tiếng, "Tôi không muốn nói chuyện với chị, chị tránh ra!"
Từ sáng tới giờ, khi vừa rời giường nàng đã bắt đầu rơi vào trạng thái như thế này rồi. Cô nhiều lần muốn nói rõ tình cảm với nàng, nhưng còn chưa mở miệng thì ánh mắt giết người của nàng đã khiến cô tự động thu hồi hết thảy.
Lúc đầu, cô nghĩ nên cho nàng một ít không gian để bình tĩnh. Nhưng cô gọi điện nàng không nghe, ngay cả người cũng không tìm được. Cô lại cảm thấy kéo dài như thế chưa chắc là biện pháp tốt.
"Được rồi, tôi chủ động nhận sai. Em đừng tức giận như vậy được không?"
Nếu cô không nói lời nào thì Cố Hi Chi cũng đã cảm thấy có thâm thù đại hận với cô rồi. Bây giờ cô mở miệng nói chuyện, Cố Hi Chi lại càng thấy có thể lấy dao đâm tới, "Cái gì gọi là chủ động nhận sai? Chuyện này vốn dĩ là chị sai!" Cố Hi Chi nói xong chỉ hận trong tay mình không có dao, "Hơn nữa, nếu người khác làm chuyện như vậy với chị rồi nói một câu xin lỗi thì chị cảm thấy có ý nghĩa sao?"
Khúc Hi Chi suy nghĩ một chút, "Nếu "Người khác" là em thì tôi không cần em nói xin lỗi."
Sắc mặt Cố Hi Chi thay đổi liên tục, "... Chị tránh ra!"
"Đừng tức giận như vậy." Khúc Hi Chi đỡ lấy hai vai nàng, nỗ lực động viên tâm tình nàng, "Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em."
Cô không nói tới trách nhiệm thì thôi, nhưng cái giọng điệu coi nàng là người bị hại này lập tức khiến nàng nhớ tới hành vi cô đã làm. Mọi hình ảnh xấu hổ ồ ạt tràn về trong trí não, Cố Hi Chi vừa thẹn vừa giận, lại phát hiện cô đang đỡ vai mình, quả thực có một loại kích động muốn chặt đứt tay cô.
"Tôi bảo chị tránh ra!!!" Nàng thô bạo đẩy cô ra, hận không thể hất cô văng xa mình mười mét.
Sự thực là, bị nàng đẩy như thế, Khúc Hi Chi cũng không thể văng ra đến mười mét, nhưng đúng là không có tính uy hiếp gì.
Do cô đang mang giày cao gót tương đối cao, lại bị Cố Hi Chi đẩy một phát, Khúc Hi Chi không đứng vững, lập tức lùi lại mấy bước. Nhưng vì hai người đang đứng trước cửa thang bộ, bị nàng đẩy một phát, Khúc Hi Chi không kịp vịn lấy vòng bảo hộ cầu thang, lập tức té xuống dưới.
Cố Hi Chi làm sao cũng không nghĩ tới mình đẩy một cái sẽ phát sinh tình huống này. Nhìn thấy Khúc Hi Chi ngã xuống cầu thang, nàng cũng không nghĩ ra cái gì giận cái gì hận nữa, vội vã giẫm lên đôi giày cao gót đi xuống đỡ cô.
"Xin lỗi, tôi không biết sẽ như vậy." Lúc nàng chuẩn bị đỡ cô đứng dậy thì phát hiện đầu gối cô bị góc nhọn của cầu thang cứa bị thương, giọng điệu càng hoảng loạn, "Là tôi không có chừng mực, chảy máu rồi... Tôi đưa chị đi bệnh viện!"
Tuy trên đầu gối có thương tích, khi nãy té xuống cũng rất đau. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ hoang mang của Cố Hi Chi, Khúc Hi Chi trái lại cảm thấy tâm tình rất tốt. Cô đang định gật đầu đồng ý đề nghị của nàng, thì bị người vừa bước ra thang máy đánh gãy.
"Tiểu Khúc, sao lại để ngã cầu thang thế này?" Lam Nhị mặc trên người một bộ đồ ren màu xanh nước biển đi tới, theo sau còn có vài người khác nữa, trong miệng còn lẩm bẩm nói, "Em còn phải đóng phim mà, sao không cẩn trọng một chút? Nhỡ đâu vết thương nghiêm trọng thì làm sao đóng phim được?!"
Lam Nhị vừa nói vừa trực tiếp thay Cố Hi Chi dìu cô. Tuy Cố Hi Chi cũng rất lo lắng vết thương trên chân của Khúc Hi Chi, nhưng nghe Lam Nhị nói vậy nàng vẫn cảm thấy có cái gì đó khó hiểu.
"Lam tiểu thư, chị nói chị ấy đóng phim?"
"Đúng vậy". Lam Nhị đỡ Khúc Hi Chi đứng dậy mới nhìn về phía nàng, "Em ấy đã xác định đóng bộ "Nguyên tố" rồi!"
Cố Hi Chi hấp háy mắt, có chút tỉnh táo nhìn Khúc Hi Chi.
Ai cũng biết bộ phim "Nguyên tố" này đang được lên kế hoạch quay. Nhưng do một trong hai vai nữ chính là Lam Nhị rất nặng ký, nên rất khó tìm một nữ diễn viên xứng đôi với cô ta. Nếu Lam Nhị không nói ra, nàng căn bản cũng chẳng biết Khúc Hi Chi sẽ đóng bộ này.
Quanh trọng chính là: Lam Nhị đã từng làm chuyện thất lễ với Khúc Hi Chi, nàng không hiểu tại sao cô lại đồng ý đóng chung với cô ta.
Nhìn thấy sắc mặt Cố Hi Chi lần lượt biến đổi, Khúc Hi Chi chỉ sợ nàng hiểu lầm, lập tức giải thích, "Thật ra khi nãy tôi muốn nói với em chuyện này..."
"Chúng ta đi bệnh viện trước đi!" Lam Nhị thấy cô đứng cũng không vững nữa, không nói lời nào, ra hiệu cho mấy người phía sau hỗ trợ.
Mấy người rất nhiệt tình, lập tức đỡ Khúc Hi Chi đi lại thang máy. Trước khi bước vào, Khúc Hi Chi cố quay đầu lại liếc nhìn chỗ cầu thang bộ. Cố Hi Chi cũng nhìn cô, nhưng vẻ mặt lại vô cũng mờ mịt.