Sáng sớm hôm sau, Thạch Mai nằm ườn trong chăn không chịu dậy, miễn cưỡng sờ sờ Tiểu Phúc Tử đang liếm lông bên cạnh. Bên ngoài tiếng người ồn ào, nghe rất náo nhiệt. Thạch Mai biết đó là từ sân ngoài truyền đến. Toản Nguyệt và Hồng Diệp chắc đã dậy rồi, đang thu xếp để chuẩn bị khai trương cửa hàng.
Thạch Mai rất muốn dậy hỗ trợ, nhưng cả người thấy uể oải nên cứ nằm mãi trên giường.
Hương nhi ló đầu vào thăm dò, thấy nàng đã tỉnh liền chạy vào: “Mai Tử tỷ, tỉnh rồi sao?”
“Ừ.” Thạch Mai ngồi dậy, ôm Tiểu Phúc Tử hỏi: “Bên ngoài có việc gì thế?”
“Đang chuyển gia cụ vào cửa hàng. Người không cần đứng lên, bây giờ bên ngoài lộn xộn lắm.” Hương nhi ra ngoài cầm hộp thức ăn tiến vào, rồi hầu hạ Thạch Mai rửa mặt.
Thạch Mai mở hai hộp phấn có in hình hoa cúc ra, lấy một ít phấn trân châu với phấn hoa đào, hòa với nước rồi nhẹ nhàng lau mặt. Hương nhi lại dùng ngân ký từ trong hộp đồng nhỏ lấy ra một ít phấn đỏ tô môi.
Thạch Mai dùng ngón út thoa đều phấn trên môi, lấy gương đồng ra rồi vẽ mi, nhìn trái nhìn phải một hồi, sau đó đeo đôi khuyên tai ngọc trai, vừa lòng gật đầu, thoạt trông tinh thần rất sáng láng.
Lại lấy một hương cầu nhỏ để xông hương cho xiêm y.
“Ưm!” – Hương nhi ngửi một hồi, hỏi – “Mai Tử tỷ, đây là hương gì vậy? Ngửi mùi thấy rất thoải mái.”
“Ừ, là xạ hương phối với hoa thủy tiên.” Thạch Mai xoa xoa cái bụng mập mạp của Tiểu Phúc Tử. “Gọi là ‘Khai vận hương’, là hương liệu đơn giản nhất.”
“À … Khai vận à.” Hương nhi gật đầu, lấy thức ăn từ trong hộp ra cho Thạch Mai.
Thạch Mai nhìn đĩa điểm tâm, hỏi: “Ở đâu ra vậy?’
“Là Toản Nguyệt tỷ sáng nay làm, nhiều lắm.” – Hương nhi đưa cho Thạch Mai một đôi đũa tinh xảo bằng ngà voi, nói – “Chả là trưa nay, Hứa Hiền tiên sinh muốn dẫn công tượng đến nội viện để điêu khắc, trang trí, bảo chúng ta tốt nhất nên đi chơi cả ngày. Toản Nguyệt tỷ nói là đã nhờ Trung bá thuê thuyền hoa rồi, chúng ta sẽ du hồ.”
“Du hồ à.” Thạch Mai vừa nghe đã thấy hứng thú. “Hay lắm.”
“Mai Tử tỷ, hay là chúng ta đến đình ở giữa hồ ăn hải sản đi? Nghe nói Vọng Hồ đình có rất nhiều món ngon, cua cũng tươi mới.”
Thạch Mai cân nhắc, xem ra hôm nay có thể đi chơi cả một ngày, nhất thời tinh thần lên cao. Ăn xong điểm tâm, nàng lấy từ trong tủ một bộ váy dài có thêu khổng tước ra mặc, bên ngoài khoác áo lụa ngắn màu đỏ hồng thêu chỉ vàng đính trân châu, cẩn thận vấn tóc rồi đi ra ngoài cùng Hương nhi.
Ở gian ngoài, Toản Nguyệt đang bày trí cửa hàng.
Thạch Mai vào nhà đánh giá một vòng, thấy Hương phấn trạch trở nên sinh động, giống hệt như trên bản vẽ thì cao hứng lắm.
Buổi trưa, quả nhiên Hứa Hiền mang theo công tượng đến, nói là lát nữa vụn đá bụi đất mù mịt, các tiểu thư nên tránh đi thì hơn. Mọi người đều ra ngoài, chỉ để lại Trung bá và Tiểu Tịch Tử ở nhà coi sóc.
Lên xe ngựa, Hồng Diệp ghẹo Thạch Mai: “Tiểu Mai, có muốn gọi Bạch Xá cùng du hồ không?”
Thạch Mai ngẩn người, mới đầu thấy ý này không tệ, nhưng sau lại phát hiện Hồng Diệp đang giễu cợt mình liền lấy quả mận ném nàng.
Hồng Diệp đương nhiên là phản kích. Từ trong xe ngựa truyền ra tiếng cười đùa làm người ngoài nghe được thấy tò mò không thôi.
Hôm nay trời đẹp, người ngồi thuyền du hồ cũng nhiều.
“Đều là đến Vọng Hồ đình ở giữa hồ.” Hồng Diệp đứng ở đầu thuyền nhìn mấy chiếc thuyền hoa đằng trước. “Chúng ta đi nghe hí kịch đi, sợ là bây giờ không còn chỗ nữa.”
“Không sao.” – Thạch Mai cười nói – “Hết chỗ thì mua cua về ngồi trên thuyền ăn, bảo Toản Nguyệt xướng khúc cho mà nghe.”
Mấy ngày nay Toản Nguyệt đang nghiên cứu hí văn, còn theo nhạc công học xướng khúc, vừa hát vừa tấu đàn, chọc cho mọi người trong phủ cười ha ha. Lúc này nghe Thạch Mai lấy chuyện mất mặt này ra ghẹo nàng thì lập tức bịt miệng nàng.
Bốn cô nương cười đùa tự tại, chơi thuyền du hồ vô câu vô thúc, đắc ý đến nói không nên lời.
Thuyền đi ra giữa hồ thì mặt trời cũng lên đến đỉnh, các cô nương đều vào trong thuyền ngồi. Thạch Mai tiếp tục đọc sách, đám Toản Nguyệt vẫn đang cười đùa.
Hồng Diệp hỏi: “Tiểu Mai, ngươi với Bạch Xá tra án thế nào rồi?”
Thạch Mai nghĩ một lúc rồi đáp: “Ừm … Hắn hình như nắm bắt được kha khá rồi.”
“Ừm” – Hồng Diệp gật đầu, nói – “Nếu các ngươi muốn điều tra sự tình ở vùng Kiềm Trung thì ta thông thuộc lắm.”
Thạch Mai nghe xong, ngẫm một lúc rồi hỏi: “Phải rồi. Hồng Diệp này, ngươi có từng nhìn thấy pho tượng phật bằng bạch ngọc kia không?”
Hồng Diệp chống cằm nghĩ, “Ta chỉ mới nhìn lướt qua thì đại ca đã để nó vào trong hộp rồi, cũng không xem kĩ.”
“Ngọc phật đó không được xem à?” – Thạch Mai hỏi – “Trông nó thế nào? Bên trên có đường hoa văn màu vàng không?”
“Ta chỉ nhìn thoáng qua, sao nhớ được mấy thứ đó?” Hồng Diệp thở dài, đi tới ngồi bên cạnh Thạch Mai, vuốt ve Tiểu Phúc Tử đang ngồi trên đùi nàng, hỏi: “Từng nghe nói đến Đoan gia chưa?”
Thạch Mai lắc đầu, lòng nói: nổi tiếng lắm sao? Mà có nổi tiếng thật thì mình cũng chưa từng nghe, dù sao thì mình mới vừa tới đây mà.
“Đoan gia?” – Toản Nguyệt hỏi – “Là Đoan gia trong võ lâm tứ khôi sao?”
“Ừ.” – Hồng Diệp gật đầu – “Đại ca của ta cũng họ Đoan, chẳng qua hắn chỉ là thân thích họ xa của Đoan gia. Người nhà họ Đoan là danh môn chính phái, còn chúng ta chỉ là giang hồ bại hoại. Đại ca rất hiếu thuận, trước khi mẹ hắn chết đã dặn hắn phải nhận tổ quy tông.”
Thạch Mai cùng Toản Nguyệt liếc nhìn nhau, nay đã thiên nhân vĩnh cách, khó trách mỗi lần nhớ tới Hồng Diệp lại bực mình như vậy.
“Trưởng lão của Đoan gia nói với đại ca là muốn vào Đoan gia cũng được, nhưng phải giúp họ làm một việc.” – Lúc Hồng Diệp nói còn kèm theo ý cười lạnh.
“Là đi lấy ngọc phật sao?” – Thạch Mai hỏi.
“Phải.” – Hồng Diệp gật đầu – “Đoan gia đã tìm được ngọc phật, cần có người hộ tống nó từ kinh thành về Đoan gia, họ bảo chúng ta làm đội hộ tống.”
“Chuyện này thật kỳ quái.” – Toản Nguyệt nói – “Ngọc phật là hi thế trân bảo, sao có thể dể người không quen thân vận chuyển. Hơn nữa, danh tiếng của các ngươi lại không tốt …”
“A.” – Hồng Diệp cười lắc đầu – “Sau đó ta mới cẩn thận suy nghĩ lại, pho tượng phật bạch ngọc đó có thể là giả.”
“Giả?” – Thạch Mai nhíu mi – “Ra thế. Bọn họ muốn dùng các ngươi để đánh lạc hướng kẻ thù. Mọi người đều tìm các ngươi để cướp ngọc phật, trong khi ngọc phật chân chính đã thần không biết quỷ không hay được chuyển về Đoan gia.”
Hồng Diệp: “Đúng là cái kế sách đó.”
“Vậy vì sao Bạch Xá lại có ngọc phật?” – Toản Nguyệt hỏi.
“Việc này thì ta cũng không hiểu ra làm sao. Chỉ biết, chúng ta còn chưa ra khỏi kinh thành thì ngọc phật đã bị người ta cướp đi rồi. Sau đó người nhà họ Đoan gặp nạn, không mấy ngày sau thì truyền ra tin tức nói là ngọc phật đã bị Bạch Xá lấy được. Nhưng cái Bạch Xá lấy là pho ngọc phật giả mà chúng ta hộ tống. Hắn là bởi vì nghe nói cái chết của bằng hữu có liên quan đến ngọc phật, cho nên mới tìm kẻ đã cướp ngọc phật của chúng ta rồi đoạt lại.”
“Ra vậy.” Thạch Mai nghe xong, cảm thấy toàn bộ chân tướng sự việc đã rõ ràng. Thì ra lại có chuyện như vậy.
“Ngọc phật giả nằm trong tay Vũ Nham. Nhưng không biết hắn đã đưa cho ai rồi.” – Hồng Diệp lắc đầu – “Ngọc phật thật thì không rõ tung tích. Người giang hồ chính là như vậy, lợi dụng và bị lợi dụng, không có ai là tốt cả.”
Thạch Mai nhìn nàng. Hồng Diệp vội nói: “Bạch Xá nhà ngươi là tốt. Hắn xem như là trường hợp đặc biệt.”
Toản Nguyệt cũng gật đầu: “Đúng đúng.”
Thạch Mai nhỏ giọng xen một câu: “Cái gì mà nhà ta …”
Rất nhanh, thuyền đã đến bên bờ đảo giữa hồ.
Thị vệ cùng thuyền công cho thuyền cập bờ, thả thang gỗ xuống. Vài vị cô nương rời thuyền, cười nói đi tới ngôi đình nằm giữa hồ.
Quả nhiên hôm nay trời đẹp, trong Vọng Hồ đình có không ít người.
Đại đường lầu một còn vài chỗ trống, nhưng hơi ồn ào. Nhã gian lầu hai đã đầy, chỉ còn lại nhã tòa nằm ở lầu ba.
Hương nhi có chút không rõ, hỏi chưởng quầy: “Nhã tòa với nhã gian có gì khác nhau?”
“Nhã tòa không phân chia, tầm nhìn rất tốt.” – Chưởng quầy nói – “Có thể nhìn được quang cảnh khắp hồ, rộng rãi thoáng khí, chỉ là có hơi đắt.”
Hương nhi hỏi thăm giá cả, lại cò kè mặc cả với chưởng quầy một phen rồi mới chọn một nhã tòa, đi lên lầu.
Hồng Diệp cảm thấy thú vị, hỏi: “Này, Tiểu Hương nhi, ngươi không phải là nha hoàn của công chúa sao, thế nào lại biết mặc cả?”
Hương nhi che miệng cười: “Hồng Diệp tỷ, Mai Tử tỷ nhà ta làm công chúa được mấy ngày chứ? Trước kia nàng rất tiết kiệm, một đồng cũng không chịu dùng nhiều, để dành mua hương phấn.”
Toản Nguyệt cũng lắc đầu, cười. Thạch Mai nghe được, nhưng thật ra lại nảy sinh lòng kính nể với Trần Thực Mi. Thức Mi đời này sống thật không dễ gì … Nhớ đến đánh giá của Tần Hạng Liên với nàng hôm qua, Thạch Mai lại thấy bực bội. Nam nhân này đúng là không có mắt! Tuy nói thích hay không thích là chuyện chẳng thể miễn cưỡng, nhưng Trần Thức Mi cũng đâu làm điều gì có lỗi với hắn, thậm chí còn ôm một mối tình thắm thiết với hắn. Vậy mà hắn lợi dụng xong rồi thì chẳng thèm quan tâm đến nàng, thậm chí còn khinh thị. Đúng là đáng giận!
Thạch Mai bình phục lại tâm tư một chút, quyết định không nghĩ đến hắn nữa, đi theo bọn Toản Nguyệt lên lầu ba.
Bước lên lầu ba liền cảm nhận gió hồ từng cơn phất vào mặt, thật nhẹ nhàng và khoan khoái.
Tiểu nhị dẫn Thạch Mai đến bên bàn cạnh cửa sổ. Vừa ngồi xuống, mọi người đã nghe cầm huyền thanh thanh, còn có tiếng ngâm xướng văng vẳng. Giương mắt lên nhìn, chỉ thấy ở một gian cách đó không xa, phía sau bức rèm che có mấy người đang xướng khúc. Khúc này thanh nhược, lại vẫn nghe ra điều môn, xướng từ mông lung, không quấy nhiễu lòng người. Quả là lịch sự, tao nhã!
Tiểu nhị hỏi mọi người muốn dùng gì.
Hương nhi gọi bát trân, còn phải có nhiều cua. Các cô nương ở đây đều thích ăn cua.
Trong khi chờ đồ ăn, Thạch Mai đứng lên, đi đến bên cửa sổ trông ra xa. Liếc mắt một cái, nàng lại thấy trên hồ có một chiếc thuyền hoa màu trắng. Thuyền kia chậm rãi trôi, có người đang dựa vào lan can thuyền, một thân áo trắng … Cách quá xa nên không nhìn rõ, nhưng Thạch Mai biết, có thể mặc áo trắng xuất ra vẻ tiêu sái lại không có cảm giác yếu nhược như thế chỉ có một người, là Bạch Xá.
Thạch Mai tinh tế quan sát, thấy Bạch Xá ngồi ở đầu thuyền uống rượu, có vài người đứng bên cạnh, dường như đang bẩm báo gì đó, Bạch Xá lẳng lặng nghe, ngẫu nhiên gật đầu một cái.
Thạch Mai nhéo nhéo cái bụng của Tiểu Phúc Tử, lòng nói: thì ra bình thường vẫn đều như vậy, người này …
Đang nghĩ lại thấy Bạch Xá không hiểu sao xoay mặt, ngẩng đầu lên nhìn liếc về phía nàng.
Thạch Mai vội vàng ôm Tiểu Phúc Tử trở về chỗ ngồi, trên mặt hơi ửng hồng. Không biết Bạch Xá có nhìn thấy không. Nhưng mà xa như vậy, hắn lại từ dưới ngước lên nhìn, chắc là không thấy.
“Mai Tử tỷ, sao thế?” Hương nhi gắp cho nàng một con cua lớn, vừa mới tách mai ra đã thấy bên trong tràn đầy gạch cua.
Thạch Mai nhận lấy, lấy thêm chút dấm chua ăn với gạch cua. Hồ này cua lớn mà chắc thịt, ngon miễn chê.
“Mai Tử.”
Đang ăn, Thạch Mai chợt nghe Toản Nguyệt gọi mình một tiếng.
Ngẩng đầu lên nhìn, thấy Toản Nguyệt nháy mắt với nàng, ý bảo nàng nhìn sang bên.
Thạch Mai đưa mắt qua nhìn thì thấy bên bàn cách chỗ nàng không xa là Loan Cảnh Nhi và Trà Phúc đang ngồi, còn có vài vị phụ nhân khác. Nhìn cách ăn mặc, liếc mắt cũng nhìn ra là phi phú tức quý.
Thạch Mai bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn Toản Nguyệt — xem ra bữa nay lại ăn không ngon rồi.
“Thôi, đừng để ý đến họ.” Hồng Diệp gắp cánh gà cho hai người, hơi nhíu mày: “Hôm nay không biết là cái ngày gì mà trên lầu này lại lắm kẻ đòi mạng, lát nữa nháo lên khéo tòa lầu này sập mất.”