Xe ngựa về tới Vương phủ, Trần Thạch Mai cầm tay Tiểu Hương nhi bước xuống xe, giương mắt lên nhìn thấy Tần Hạng Liên cùng Loan Cảnh Nhi đang chậm rãi đi từ nội viện ra, dường như đang đi dạo cho tiêu cơm sau khi dùng bữa.
“Vương gia.” – Trần Thạch Mai hơi khom người thi lễ với Tần Hạng Liên, sau đó dẫn Hương nhi chuẩn bị trở về phòng.
“Tỷ tỷ dùng bữa chưa?” – Loan Cảnh Nhi ra vẻ nhu thuận, hỏi đầy quan tâm.
“Vẫn chưa.” – Trần Thạch Mai lắc đầu, cười đáp “Nhưng ăn nhiều điểm tâm rồi nên cũng không đói.”
Loan Cảnh Nhi sửng sốt, dường như có chút ngoài ý muốn khi thấy Trần Thức Mi không hung thần ác sát như ngày thường. Bình thường lúc gặp mình nàng ta không phải thái độ xa cách thì cũng châm chọc khiêu khích, sao hôm nay lại khách khí như vậy? Chẳng lẽ làm công chúa rồi thì tính tình cũng trở nên thanh cao tôn quý hơn sao?
“Vậy lát nữa bảo Hương nhi xuống phòng bếp lấy chút canh hạt sen ngân nhĩ đi.” – Loan Cảnh Nhi nói – “Món đấy hôm nay rất ngon.”
Tiểu Hương nhi có chút mất hứng, nói thầm trong lòng: nàng đi theo Trần Thức Mi đã bao lâu rồi chứ, việc này mà cũng cần nàng ta nói sao? Cùng lắm cũng chỉ là một thiếp thất, nàng ta nghĩ mình là đương gia chủ nhân chắc?!
Trần Thạch Mai lại không hung hãn như lúc trước mà chỉ hỏi: “Có bỏ táo đỏ vào không?”
“À, không có.” – Loan Cảnh Nhi lắc đầu.
“Hương nhi, lát nữa đi lấy một ít về đây.” – Trần Thạch Mai vừa đi tiếp với Hương nhi vừa nói – “Chúng ta ướp lạnh rồi cùng ăn với mơ, được chứ?”
“A … Vâng.”
Đối với sự chuyển biến của Trần Thạch Mai, Hương nhi không hiểu được, Loan Cảnh Nhi và Tần Hạng Liên lại càng cảm thấy kỳ quái. Trần Thức Mi gặp chuyện gì vui trong cung sao? Sao mà lúc trở về lại hiền lành như thế?”
Bước vào tiểu viện, Tiểu Hương nhi hỏi: “Mai Tử tỷ, sao người không giáo huấn Loan Cảnh Nhi kia vài câu? Người xem nàng ta đi, làm như thể mình là chính thất ấy.”
Trần Thạch Mai cười: “Không sao. Chờ ta ly thân với Vương gia rồi, nàng cũng lên làm chính thất thôi.”
“Không thể chịu nổi.” – Tiểu Hương nhi bất mãn nói – “Chẳng hiểu Vương gia nghĩ kiểu gì, Mai Tử tỷ so với mấy nàng ấy có kém đâu? Luận diện mạo dáng người, Loan Cảnh Nhi và Trà Phúc so ra còn kém hơn tỷ. Người lại một lòng hướng đến hắn, ấy vậy mà Vương gia lại thích các nàng hơn, đúng là mắt mù.”
“Đừng tức giận nữa, cẩn thận kẻo có người lại nghe thấy.” – Trần Thạch Mai nở nụ cười, ngồi xuống bên cạnh bàn – “Phải rồi, mau đi thu xếp đồ đạc đi.”
“Dạ.” Tiểu Hương nhi nhanh chân nhanh tay thu xếp hành lí, Trần Thạch Mai cũng bắt đầu sửa soạn lại giấy tờ tài liệu về hương phấn của Trần Thức Mi, thêm cả những ghi chú của nàng ngày thường cùng tất cả những thứ có liên quan đến hương phấn.
Dọn dẹp xong xuôi rồi, hai người đều mệt đến mồ hôi chảy ròng ròng bèn ngồi nghỉ một lát uống chén trà.
“Mai Tử tỷ, ta đi lấy canh ngân nhĩ.” – Tiểu Hương nhi nói rồi chạy ra ngoài.
Trần Thạch Mai lau mồ hôi, ngồi bên bàn tháo trâm cài, gỡ tóc, chuẩn bị lát nữa đi tắm.
Đương lúc ấy thì nghe bên ngoài có tiếng ồn ào. “Mai Tử tỷ, Mai Tử tỷ!”
Trần Thạch Mai quay lại nhìn thì thấy Tiểu Hương nhi vội vã chạy về, vừa vào cửa đã hô to: “Không xong rồi, Vương gia muốn đánh chết tam nãi nãi.”
Trần Thạch Mai không hiểu, tam nãi nãi là ai?
“Nghe nói vừa rồi không hiểu sao tam nãi nãi lại đánh nhau với Trà Phúc. Trà Phúc bị ngã nên sinh non.” – Tiểu Hương nhi sốt ruột nói – “Vương gia đã sai người trói tam nãi nãi lại, treo lên đánh rồi.”
Trần Thạch Mai nghĩ một hồi, có lẽ tam nãi nãi là để nói Vương Toản Nguyệt.
“Ở đâu?” – Trần Thạch Mai đứng lên thay ra y phục bình thường.
“Ở trong viện của Vương gia.” – Tiểu Hương nhi đáp.
“Bên cạnh chúng ta có ai tin dùng được không?” – Trần Thạch Mai hỏi tiếp.
“Có Tiểu Tịch Tử.” – Hương nhi nghĩ một hồi rồi nói – “Trước kia Mai Tử tỷ đã cứu hắn.”
“Gọi hắn đến đây.” – Trần Thạch Mai phân phó.
“Dạ.”
Đợi khi Trần Thạch Mai thay xong y phục thì Tiểu Hương nhi cũng đã dẫn Tiểu Tịch Tử chạy tới.
“Đại phu nhân.” – Tiểu Tịch Tử cung kính hành lễ với Trần Thạch Mai.
“Tiểu Tịch Tử, giúp ta chạy tới phủ Vương tướng quân một chuyến.” – Trần Thạch Mai phân phó.
Tiểu Tịch Tử nghe xong thì hơi do dự.
Trần Thạch Mai thấy hắn khó xử thì lại nói: “Ta biết là hơi mạo hiểm nhưng … Ngươi giúp ta một lần này, xem như ta nợ ngươi một ân tình.”
“Không dám.” – Tiểu Tịch Tử ngẩng đầu lên nói – “Phu nhân có ân cứu mạng ta, cùng lắm thì ta đem cái mạng này trả cho người. Chỉ là đi đến phủ Vương tướng quân ít cũng mất nửa canh giờ.”
“Ngươi cứ đi nhanh một chút là được.” Trần Thạch Mai gật đầu với hắn. Tiểu Tịch Tử lập tức xoay người rời đi.
Trần Thạch Mai nhìn theo bóng dáng hắn, cùng lắm mới mười bảy mười tám tuổi mà … trông thật là già dặn.
“Chúng ta đi thôi.” – Trần Thạch Mai đi ra ngoài, vừa đi vừa nói với Hương nhi – “Lát nữa ngươi phải nhớ cho kỹ, bất kể người khác nói gì ngươi đều phải đứng phía sau ta, một câu cũng không được nói. Khi nào ta hỏi ngươi thì ngươi cứ theo ý ta mà trả lời.”
“Vâng.” – Tiểu Hương nhi có chút khẩn trương, vội gật đầu.
Chủ tớ hai người vừa vào đến cửa viện bên ngoài phòng ngủ của Tần Hạng Liên đã nghe thấy tiếng kêu thất thanh truyền từ trong đó ra, còn có tiếng nha hoàn khóc lóc, nhưng chẳng hề nghe tiếng Vương Toản Nguyệt cầu xin tha thứ. Trần Thạch Mai khẽ nhíu mày, không lẽ đã muộn rồi sao?
Hít sâu một hơi, Trần Thạch Mai định đi vào thì Tiểu Hương nhi lại kéo tay nàng lại, lòng bàn tay lạnh ngắt, nói: “Mai Tử tỷ, kỳ thật … chúng ta với Vương Toản Nguyệt cũng không có thâm giao gì.”
Trần Thạch Mai nhìn nàng, nhợt nhạt cười rồi xoa xoa đầu nàng: “Trước kia không có thì về sau sẽ có.”
“Nhưng mà …” – Tiểu Hương nhi khó hiểu, nhỏ giọng nói thầm – “Vương Toản Nguyệt kỳ thật cũng không được người ta ưa, toàn bị bảo là dở dở điên điên như tỷ.”
Trần Thạch Mai cười: “Người điên không có nghĩa là không được thích. Mỗi người đều có ít nhất một người thích mình.” Nói rồi cất bước đi vào trong.
Tiểu Hương nhi đuổi theo. Trước kia nàng cũng có lần từng thấy Tần Hạng Liên nổi điên đánh hạ nhân, là đánh chết tươi ý chứ.
Trần Thạch Mai đi vào sân thì thấy Vương Toản Nguyệt bị treo lên một cây to trồng giữa sân, mắt nhắm nghiền, nhíu mày chịu đau. Môi bị cắn đến chảy máu, mồ hôi ướt đẫm hai bên thái dương … Vốn là một mỹ nhân, nay trên người lại chằng chịt vết roi. Mấy hạ nhân cầm roi kia sao lại xuống tay nặng như thế?
Sau khi Trần Thạch Mai bước vào sân cũng chẳng hề nhìn đến Tần Hạng Liên đang đứng cách đó không xa trước cửa thư phòng, mà nhìn chăm chăm vào Vương Toản Nguyệt.
Vương Toản Nguyệt cũng nhìn thấy nàng, có vẻ sửng sốt, nhưng sau đó trên mặt lại hiện lên nụ cười tươi bất đắc dĩ, nước mắt cũng rơi xuống.
Trần Thạch Mai khẽ lắc đầu, đi về phía nàng.
Mấy hạ nhân cầm roi thấy Trần Thạch Mai đi tới, sợ ngộ thương nàng nên đều dừng tay, quay lại nhìn Tần Hạng Liên.
Tần Hạng Liên sắc mặt trầm như nước, chỉ đứng ở cửa nhìn chằm chằm Trần Thạch Mai đang đến gần Vương Toản Nguyệt, không có biểu hiện gì nên hạ nhân cũng đứng ở một bên chờ đợi.
Trần Thạch Mai tới bên Vương Toản Nguyệt, vươn tay nhẹ nhàng sờ lên mặt nàng, thấp giọng hỏi: “Ngươi nói đi, sao lại chịu khổ thế này? Một phút tức giận nhất thời có đáng để ngươi khổ sở thế này không?”
Vương Toản Nguyệt cười khổ một tiếng, lắc đầu nói, giọng nói cũng có chút ám ách: “Ai biết cô ta có bầu chứ? Không ai nói cho ta biết, cô ta lại cầm roi quất vào người ta, chẳng lẽ ta không thể trả đòn?”
Trần Thạch Mai nghe xong rồi gật đầu, nói: “Ngươi đừng trách Vương gia nhẫn tâm. Dẫu sao ngươi cũng nên cầu xin hắn bớt giận đi, còn việc đánh chết ngươi thì chắc hắn sẽ không làm đâu. Ngươi dù sao cũng có thân thế, đánh ngươi một roi có khác nào quất Vương lão tướng quân một roi. Khuê nữ nhà mình thì tự mình đánh mình mắng, người khác không được động vào, ngay cả không được quý còn thế, huống chi ngươi lại được phụ thân yêu thương?”
Vương Toản Nguyệt hơi giật mình nhìn Trần Thạch Mai.
Trần Thạch Mai chỉ nhìn chằm chằm vào Vương Toản Nguyệt mà nói, chẳng hề liếc mắt sang Tần Hạng Liên. Nàng hỏi tiếp: “Nàng ấy vì sao lại cầm roi đánh ngươi?”
“Cô ta cưỡi ngựa của ta. Ta nói mấy câu rằng đây là ngự mã hoàng gia Hoàng thượng ban cho cha ta, cha ta tặng ta làm của hồi môn, không phải thứ người bình thường có thể cưỡi được.”
“Nàng ấy đáp thế nào?” – Trần Thạch Mai lại hỏi.
“Cô ấy nói, ngựa thế nào thì chủ như thế. Chủ đã gả cho Vương gia, Vương gia cũng lười chẳng buồn ‘cưỡi’ thì ngựa này đương nhiên có thể tùy tiện cưỡi được.” – Vương Toản Nguyệt gằn từng tiếng đáp.
Trần Thạch Mai sờ mặt nàng, lắc đầu: “Ngươi ngốc quá.”
Vương Toản Nguyệt cắn răng.
“Ngươi kiên cường thì ích gì? Ngươi có kiên cường cũng không có nam nhân nhìn tới, không ai hiếm lạ ngươi.” – Trần Thạch Mai lạnh lùng nói – “Những lúc như thế ngươi cứ cam chịu để nàng ta đánh ngươi mấy roi, rồi ngã bên cạnh ngựa Vương gia mà chờ. Vương gia mỗi ngày đều cưỡi ngựa, cùng lắm thì chờ một ngày là có thể gặp được hắn. Sau đó lại hoảng hốt gượng đứng dậy, thấy hắn thì làm bộ sợ hãi. Hắn hỏi ngươi bị làm sao, ngươi nói không có gì cả … Hắn hỏi thêm mấy lần thì bấy giờ ngươi mới khóc lóc, kể lại cho hắn nghe. Ngươi tỏ ra mạnh mẽ trước mặt hắn, hắn đương nhiên sẽ thương xót cái tính kiên cường của ngươi.”
“Ha ha.” – Vương Toản Nguyệt vừa khóc vừa nở nụ cười, cuối cùng mới lắc đầu nói – “Ngươi dạy ta thế này sao không tự mình làm đi? Để đến mức rơi vào thảm cảnh còn tệ hơn cả ta.”
Trần Thạch Mai lắc đầu, đáp: “Ta khác với ngươi. Nếu là ta thì không cần giả vờ, mà sẽ trực tiếp hỏi lại: sao mang thai còn muốn cưỡi ngựa? Chẳng lẽ cố ý muốn sảy thai sao?”
Trần Thạch Mai nói xong rồi lại chuyển mắt sang nhìn Tần Hạng Liên.
Ánh mắt Tần Hạng Liên vốn đã phức tạp, nghe mấy lời của Trần Thạch Mai lại càng thêm sửng sốt. Khi đối diện với ánh mắt của nàng, lòng hắn chợt rung lên.
“Hương nhi.”
Trần Thạch Mai quay người nói với Hương nhi: “Tới Thái y viện mời ba vị thái y đến đây, nói là có một số việc cần phiền họ đến xem một chuyến.”
“Dạ!” – Tiểu Hương nhi xoay người rời đi, trong lòng lại bồn chồn, tự hỏi: Thái y viện ở đâu? Phải đi đâu tìm bây giờ?
“Khoan đã.”
Lúc này, cuối cùng Tần Hạng Liên cũng lên tiếng, phân phó cho thị vệ thân cận: “Đi mời Trần ngự y đến đây.”
“Vâng.” Thị vệ kia nhanh chóng rời đi, trước khi ra khỏi cửa viện còn liếc nhìn Trần Thạch Mai với vẻ ngoài ý muốn, cứ như là trước nay chưa từng quen biết nàng vậy.
Trần Thạch Mai nói với hạ nhân cầm roi đánh Vương Toản Nguyệt: “Ngươi thử hỏi Vương gia xem có thể thả nàng xuống trước được không. Nàng ấy cũng coi như kim chi ngọc diệp, da kiều thịt đắt, treo lên cao như vậy để lộ cả cánh tay cho một đám hạ nhân nhìn thì ra thể thống gì nữa. Muốn đánh nàng hay là để cho bọn hạ nhân no mắt?”
Mấy hạ nhân liếc mắt nhìn nhau rồi quay lại nhìn Tần Hạng Liên.
Tần Hạng Liên gật đầu, nói: “Thả xuống đi, nâng về phòng.”
“Không thể nâng về phòng.” – Trần Thạch Mai lại nói.
Tần Hạng Liên sầm mặt, trừng mắt nhìn Trần Thạch Mai.
Trần Thạch Mai cũng chỉ cười đáp lời: “Vương gia đừng hiểu lầm, ta cũng không có tức giận gì cả. Nàng không dưng phải chịu đòn roi, dù sao cũng phải trả lại công bằng cho nàng chứ? Nếu không, ta chỉ sợ vết thương không lấy mạng nàng mà cơn phẫn uất này lại nghẹn chết nàng.”
Tần Hạng Liên nhìn Trần Thạch Mai, mãi lâu sau với xoay người bước vào phòng.
Trần Thạch Mai ngồi xổm xuống, dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán Vương Toản Nguyệt, nói: “Nhịn một chút.”
Vương Toản Nguyệt gật đầu. Tuy nàng đã ăn mấy roi nhưng bọn hạ nhân kia nào dám dùng hết sức? Ai chẳng biết nàng được Vương tướng quân yêu thương, vạn nhất đánh chết nàng thì mạng nhỏ của bọn họ cũng khó bảo toàn. Nói thì nói vậy, nhưng Vương Toản Nguyệt cũng bị thương không nhẹ. Thật ra thế này lại rất đúng với câu nói kia của Trần Thạch Mai, cơn phẫn uất này suýt thì nghẹn chết nàng.
Chỉ chốc lát sau Trần ngự y đã được mời tới. Trần Thạch Mai cũng vào phòng cùng với ông, để lại Tiểu Hương nhi chiếu cố Vương Toản Nguyệt.
Vào thư phòng thì thấy Trà Phúc đang nằm trên tháp. Trần Thạch Mai nhìn trái nhìn phải một hồi, thấy không có Loan Cảnh Nhi ở đây thì thầm cười lạnh một tiếng trong lòng, lắc đầu.
Thấy Trần ngự y bước vào, sắc mặt Trà Phúc liền trắng bệch.
Tần Hạng Liên nói với Trần ngự y: “Trà Phúc nói là không thoải mái, làm phiền ngự y bắt mạch cho nàng xem có chuyện gì.”
“Vâng.” Trần ngự y đi tới bắt mạch cho Trà Phúc, Trần Thạch Mai liền thấy ngón tay nàng run lên.
Tần Hạng Liên cũng thấy được, sắc mặt lại trầm thêm mấy phần.
“Hồi bẩm Vương gia.”
Trần ngự y xem mạch xong thì đứng dậy nói với Tần Hạng Liên: “Nhị phu nhân thân mình đều không có việc gì, không biết là vì sao lại thấy khó chịu?”
“… Ra thế.” Thật lâu sau, Tần Hạng Liên mới chậm rãi gật đầu, nhìn sắc mặt trắng xanh của Trà Phúc nói: “Ta còn tưởng là có thai, thế ra lại mừng hụt một phen.”
“Ha ha.” – Trần ngự y cười, nói thầm trong lòng bảo sao lại khẩn trương như vậy. “Đáng tiếc, thiếu phu nhân không có thai.”
Một câu này của hắn vừa nói ra, nước mắt Trà Phúc đã rơi xuống. Trần Thạch Mai nhanh miệng nói với thái y: “Trần thái y, ngoài kia còn một người nữa bị thương, cảm phiền ông tới xem một chút.”
“Được Được.” Trần ngự y lúc mới vào cũng có thấy Vương Toản Nguyệt nằm ở trong sân, liền vội vàng theo Trần Thạch Mai ra ngoài bắt mạch cho nàng.
Trần ngự y vừa đi, Trà Phúc đã lập tức xuống giường, quỳ xuống cầu xin tha thứ: “Vương gia xin bớt giận.”
Tần Hạng Liên sầm mặt: “Nói.”
“Bởi vì … Bởi vì hai tháng nay ta không thấy có nguyệt sự nên mới nghĩ là có thai rồi, gọi lang trung tới xem cũng nghe bảo là có nên mới nhanh miệng nói với Vương gia, nhưng sau đó lại phát hiện ra là chẩn đoán nhầm.” – Trà Phúc vừa khóc vừa nói – “Ta thấy Vương gia cao hứng như vậy nên không dám nói ra. Vốn là ta nghĩ sẽ cưỡi ngựa rồi giả ý ngã ngựa, bảo là sảy thai. Ai ngờ lại gặp Toản Nguyệt, nàng ấy đẩy ta nên túi máu mang theo người cũng vỡ ra, vậy nên đành phải tương kế tựu kế …”
Tần Hạng Liên nghe xong, sắc mặt lại càng xấu đi, không nói lời nào, xoay người đi ra ngoài.
Trong viện, Trần Thạch Mai đứng bên Vương Toản Nguyệt, thái y đang vuốt râu viết phương thuốc.
Tần Hạng Liên đi qua đó, cúi đầu xem thấy Vương Toản Nguyệt thê thê thảm thảm, trong lòng cũng thấy băn khoăn.
Chính lúc này lại nghe thị vệ bên ngoài chạy vào bso: “Vương gia, Vương tướng quân tới.”
Tần Hạng Liên chau mày, quay sang nhìn Trần Thạch Mai.
Trần Thạch Mai giương mắt lên nhìn hắn, hỏi: “Vương gia, có phải cũng muốn treo ta lên rồi đánh không?”
Tần Hạng Liên nhíu mày, mãi sau mới nói: “Ta cứ nghĩ ngươi đã biến thông minh, tại sao vẫn cứ khí thế bức người như trước?”
Trần Thạch Mai lắc đầu: “Con người sao có thể biến được? Ta vốn là người vụng vệ, có làm ra chuyện gì ngu xuẩn hẳn Vương gia cũng đoán trước rồi.”
Tần Hạng Liên sửng sốt, đảo mắt nhìn Trần Thạch Mai: “Ngươi đây là cố ý làm khó bổn vương?”
Trần Thạch Mai lắc đầu: “Ta chỉ muốn giúp Toản Nguyệt, chẳng vì lý do nào khác. Vương gia nghĩ nhiều quá rồi.” Nói rồi thi lễ với Tần Hạng Liên, mang theo Hương nhi rời đi.
Lúc trở về thì nàng gặp Vương tướng quân đen mặt đang đi tới.
Vương tướng quân thấy Trần Thạch Mai thì nhanh chóng chắp tay, nàng cũng thi lễ, hai người vội vàng lướt qua nhau mà đi.
Về tới trong phòng, Trần Thạch Mai liền nói với Tiểu Hương nhi: “Mọi thứ thu xếp xong chưa?”
“Ổn cả rồi.” – Tiểu Hương nhi gật đầu, nhìn Trần Thạch Mai vẻ khó hiểu.
“Mang hết ra đây, chuẩn bị xe ngựa, chúng ta vào cung.” – Trần Thạch Mai phân phó.
Tiểu Tịch Tử cũng đi theo, nhanh chân chuẩn bị xe ngựa.
“Mai Tử tỷ, bây giờ đã trễ thế này rồi mà đi ngay sao?” – Tiểu Hương nhi cầm theo hành lý, hỏi.
“Phải để Vương tướng quân giúp chúng ta kéo dài thời gian một chút nếu không sẽ phiền toái. Hôm nay ta không nể mặt hắn như thế, cũng là vì xả giận cho Toản Nguyệt và brn thân mình. Việc này hắn đương nhiên nhớ kỹ, vậy nên sớm đi thì sớm thoát thân.” Trần Thạch Mai cùng Tiểu Hương nhi vội vàng lên xe ngựa, thẳng hướng hoàng cung mà đi.