Ăn uống xong, bốn người kéo nhau đi khu vui chơi rồi chia ra làm hai cặp. Thiên Phong đi với Bảo Như vậy thì đương nhiên, cặp còn lại là Gia Bảo và Bảo Nhi. Thiên Phong lôi Bảo Như đi chơi trò chơi mạo hiểm. Ngồi trên tàu lượn siêu tốc, Bảo Như chết điếng người, kêu không kêu, la không la nhưng hai tay bấu chặt lấy tay Thiên Phong làm cho cậu dù không sợ nhưng vẫn cứ kêu la ầm ĩ. Mọi người nhìn thấy hẳn sẽ nghĩ rằng, người nhát gan ở đây là … cậu! Tiếp đất, mặt Bảo Như xanh lét, thở không ra hơi, Thiên Phong nhăn nhó, xuýt xoa:
- Ôi tay tôi! Còn gì là vẻ đẹp thẩm mĩ cơ chứ! Này chị, sao chị ác với anh thế hả!
- Ác cái đầu nhóc ý! Biết chị sợ sao còn lôi lên đó! Chị cảnh cáo nhóc, nếu còn tái phạm một lần nữa, chị sẽ không nương tay đâu đấy!
- Chị như thế là đủ sát hại với anh rồi đấy!
- Làm như chị là quái vật không bằng!
- Ngang bà la sát! – câu này Phong nói nhỏ, để Như nghe thấy, không biết cậu còn thân tàn ma dại đến như thế nào nữa!
Bên này, Gia Bảo tâm lý hơn nhiều! Thấy Bảo Nhi không hứng thú với mấy trò cảm giác mạnh, anh cùng con bé chơi những trò chơi “trẻ con” mà con bé rất thích. Chơi chán, anh lôi nó đi ăn kem. Bảo Nhi không thích kem, nhưng thấy anh vui, nó không nỡ từ chối.
Hậu quả là… tối về, Bảo Nhi viêm họng. Họng con bé vốn không khỏe nên ít khi ăn đồ lạnh.
---------------------------------------------
Nhật Lâm từ lúc về nhà tâm trạng vẫn không khá hơn chút nào! Bên ngoài, cậu cố tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng thì bứt rứt không yên. Cớ làm sao mà lại có được cảm giác này! Cậu với nó chỉ là bạn bè thôi mà! Còn chưa đến mức thân thiết thì làm sao mà cậu lại thấy khó chịu như vậy chứ! Vội vã online, thấy nick Bảo Nhi sáng đèn, Lâm mở inbox, hí hoáy gõ gõ rồi lại xóa, cuối cùng Lâm tắt máy, leo lên giường trằn trọc. “Cái cảm giác này là gì chứ! Không được, không được nghĩ linh tinh. Mình sao mà có tình cảm với cậu ta được! A! Điên mất thôi!”
Một lúc sau…
“Khó chịu quá! Điên! Điên rồi!” Nhật Lâm vò đầu bứt tai một lúc rồi lôi điện thoại ra gọi cho Anh Tuấn, khi Tuấn vừa bắt máy, Lâm xổ ra một tràng:
- Tao điên rồi Tuấn ơi! Làm thế nào, thế nào bây giờ! Ôi giời ơi, từ chiều đến giờ cảm giác như bị lửa đốt ý. Không hiểu thế nào mà lại thành ra thế này! Giúp! Giúp trẫm!
- Mày IM! Thằng điên này, quá lắm rồi nhá! Đêm hôm gọi điện kêu giúp mà không nói lý do. Mày muốn giúp như thế nào hả!?
- À! À! Tao thấy khó chịu trong lòng!
- Ngần này tuổi rồi mà đi Wc cũng cần người đi cùng à?
- Không! Ý tao là cứ thấy cồn cào, khó chịu kiểu gì ấy!
- Đói thì nấu mì mà ăn!
- KHÔNG! Là thế khác cơ! Kiểu kiểu như thấy… Mà nó sao sao ý!
- TAO ĐIÊN MÀY RỒI NHÁ! KÊU MẸ LẤY THUỐC CHO MÀ UỐNG!
- Mày ngu quá! Trời ơi… Mà tóm lại là tao không biết diễn tả như thế nào!
- THẰNG DỒ! – Tuấn hét vào điện thoại rồi tắt nguồn, lia vào một góc… ngủ tiếp. Tuy vậy trong đầu không ngừng chửi rủa Nhật Lâm.
-----------------------------------------
Sáng thứ , Bảo Nhi mang tâm trạng tốt, tung tăng đến nhà Nhật Lâm và cười hớn hở khi thấy cậu:
- Chào buổi sáng!
- Ờ! Chào!
Lâm cố làm ra vẻ lạnh nhạt nhưng ruột gan muốn sôi lên sùng sục, chỉ muốn hỏi con bé về chuyện ngày hôm qua. Nghĩ lại, cậu không có quyền gì để xen vào cuộc sống của nó nên lại thôi ai ngờ Bảo Nhi nổi hứng khai hết.
- Hôm trước, ông anh họ khó ưa của tớ từ trong nam về đây nên sang nhà rủ Bảo Như đi chơi ngang đường gặp anh Bảo nên rủ đi chung luôn! Đi vui lắm ý, tớ định rủ cả cậu đi nhưng mà nghĩ chắc cậu không thích nên thôi! Tiếc nhỉ! Ước gì cậu cũng đi!
- Định rủ? Tức là cũng có ý rủ tôi đi cùng!?
- Ừm!
- Ờ! Vậy được rồi!
Nhẹ nhõm? Hai từ để miêu tả cảm xúc của Lâm lúc này? Đúng vậy, cậu thức sự thấy vui vẻ hơn khi Bảo Nhi vẫn còn nghĩ tới mình!
Khác với hai hôm trước, hôm nay tâm trạng Nhật Lâm tốt lạ thường. Cậu lôi trong cặp ra cuốn tiểu thuyết hôm trước:
- Cho cậu!
- Oa, là tiểu thuyết ngôn tình! Cuốn này tớ thích lắm luôn mà chưa mua được! Cho thật hả? Tớ cảm ơn nha!
Lâm không nói gì, cậu nhìn Bảo Nhi. Nhìn thấy niềm vui lấp lánh trong mắt con bé, Nhật Lâm thấy vui lây.