Trên mặt cô, tay cô, đùi cô còn có không ít vết đỏ khiến người khác không khỏi tưởng tượng linh tinh.
Người quản lý câu lạc bộ nhìn thấy cũng đơ người.
Căn…phòng này chẳng phải đã không còn ai sao? Sao lại có người chứ? Hơn nữa…cửa không khóa mà lại làm chuyện kinh thiên động địa thế này, thật đúng là…
Người này nhanh chóng liếc nhìn người đàn ông đang nằm dưới đất.
Hóa ra là Bàng Hải.
Thảo nào! Loại người này có gì mà không dám làm? Thế nên cuồng loạn thế này cũng là điều bình thường thôi.
Người này cũng không muốn đắc tội với Bàng Hải bèn lên tiếng xin lỗi: “Bàng Tổng, xin lỗi, tôi không biết là anh vẫn chưa đi, làm phiền anh với bạn nữ của anh rồi.
Tôi ra ngoài ngay, mời anh tiếp tục…”
Người này vừa nói vừa lui ra ngoài.
Sau khi bước ra mới phát hiện điều gì đó sai sai nên bèn ngẩng đầu thì thấy khuôn mặt lạnh ngắt của Khiết Thần.
Cơ thể anh phát ra cảm giác chết chóc khiến người này sợ tới mức hai chân mềm nhũn.
Ánh mắt này của Cố tổng…sao giống như…đang bắt một đôi gian phu dâm phụ ngay tại trận thế?
Dù thế nào thì Khiết Thần cũng không ngờ anh lại có thể kịp chứng kiến cảnh tượng này.
Vợ của anh cùng với một người đàn ông khác làm loạn trong căn phòng của một câu lạc bộ?
Được, được lắm!
Anh siết chặt nắm đấm, đôi mắt tối đen tới mức rợn người.
Đầu óc Hứa TỊnh Nhi cũng rỗng tuếch khi Khiết Thần xông vào.
Cô không ngờ là anh lại quay lại.
Cô cũng không ngờ anh lại vừa khéo nhìn thấy cảnh tượng khiến người khác hiểu lầm này.
Môi cô mấp máy, vô thức muốn giải thích nhưng nhất thời cô chẳng thể nào sắp xếp được câu từ, cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Cô chỉ có thể nhìn trân trân khuôn mặt đầy sát khí của Khiết Thần.
Anh sải bước đi về phía cô.
Vừa đi vừa cởi phăng cúc áo vest, lột áo xuống đầy vô tình.
Động tác của anh vô cùng thô bạo, sau đó anh chộp lấy cổ tay cô, dùng lực thật mạnh lôi cô dậy.
Lực siết của anh mạnh tới mức ghê người.
Cổ tay bé nhỏ của cô như sắp bị anh bóp nát tới nơi.
Hứa Tịnh Nhi đã bị rút cạn sức lực khi đối phó với Bàng Hải.
Lúc này cô chẳng còn sức mà giãy giụa nữa, đành để mặc cho Khiết Thần lôi xềnh xệch ra ngoài căn phòng và kéo tới phòng khác của câu lạc bộ.
Khiết Thần không để cho Hứa Tịnh Nhi có cơ hội thở.
Sau khi vào phòng, anh lôi cô vào nhà tắm.
Hứa Tịnh Nhi bị đẩy vào bồn, Khiết Thần lấy vòi hoa sen xuống, vặn nước, một tay cầm vòi hoa sen xối thẳng vào cơ thể cô.
Tay còn lại thì anh cởi bỏ đồ của cô.
Hứa Tịnh Nhi định ngăn lại nhưng người đàn ông trong lúc tức giận thì sức lực mạnh tới ghê người.
Cô không thể nào ngăn lại được.
Quần áo trên cơ thể cứ thế bị kéo phăng ra.
Vừa nãy Khiết Thần chỉ nhìn thấy những vết môi ở phần da lộ ra ngoài của cô.
Lúc này, khi lớp áo quần đã được lột bỏ thì anh còn nhìn thấy trên người cô có không ít các vết đỏ khác.
Từng dấu vết đó chọc anh giận tới mức hai mắt bốc hỏa.
Hứa Tịnh Nhi thấy anh nhìn chăm chăm những vết đỏ thì biết là anh đang nghĩ gì.
Thế nhưng những dấu vết này là khi nãy khi cô bị Bàng Hải đẩy tới đẩy lui tạo ra! Bàng Hải chưa hề chiếm hữu được cô thì đã bị cô dùng thuốc gây mê hạ gục rồi!
Cô khẽ nghiến răng, do dự không biết có nên giải thích hay không.
Đúng lúc này, cô nghe thấy giọng nói lạnh thấu xương của Khiết Thần vang lên.
Từng từ, từng chữ của anh như vang lên từ địa ngục: “Hứa Tịnh Nhi, đây là cách cô kiếm tiền sao?”
Sự do dự của Hứa Tịnh Nhi lập tức tan biến.