Chương
Cô cố gắng kiềm chế không ném xấp tiền vào khuôn mặt đáng ghét của anh. Cô chỉ nhếch miệng, nở nụ cười và nói với Khiết Thần: “Cố tổng đúng là Cố tổng, thật hào phóng!”
Cô dừng lại, nhìn chăm chăm vào anh và cũng đáp lại từng từ: “Trả nổi tiền thì đều là ông lớn. Chào mừng anh, chào mừng lần sau anh lại tới!”
Khiết Thần trợn tròn mắt nhìn cô. Anh tức tới mức bật cười và phải gật đầu: “Được lắm!”
Anh sải bước đi ra cửa, đóng rầm lại và rời đi. Hứa Tịnh Nhi cũng run bắn người cùng với tiếng đóng cửa cho tới khi tiếng bước chân dần rời xa. Lúc này toàn bộ sức lực mà cô cố gắng tạo ra đã bị rút sạch.
Cô mềm nhũn người khuỵu xuống. Cầm xấp tiền trong tay rồi lại nhìn chiếc máy ghi hình bên tay phải, cô bật cười. Nụ cười vang lên bên cạnh những giọt nước mắt rơi lã chã.
Nhìn mà xem…
Tin tức mà cô phải liều mạng mới có được cũng không bằng số tiền mà Khiết Thần lấy ra để lăng mạ cô. Thật nực cười…
Điện thoại của Hứa Tịnh Nhi đã bị đập hỏng, quần áo cũng không thể mặc nữa. Cô cũng không muốn tiếp tục ở lại căn phòng này và cũng không thể về nhà trong bộ dạng này nên cuối cùng cô đành gọi điện thoại bàn đặt trong phòng cho Tiêu Thuần.
May mà Tiêu Thuần là một con cú đêm. Lúc này cô ấy vẫn đang quẩy trong quán bar. Sau khi nghe máy, cô ấy bèn lái xe với tốc độ nhanh nhất tới nơi.
Khi Tiêu Thuần tới đã xách theo một bộ quần áo mới cho cô. Nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi tái mét thì cô gái kinh ngạc tới mức trợn tròn mắt: “Tịnh Nhi…Cậu…bị ăn tẩn à? Tên khốn nào dám động vào cậu thế? Để mình lột da chúng nó!”
Lúc này Hứa Tịnh Nhi không có tâm trạng cũng như sức lực kể cho cô ấy. Tịnh Nhi chỉ lắc đầu, mệt mỏi nói: “Sau này sẽ nói cho cậu được không? Mình mệt quá, cậu có thể đưa mình về chung cư không?”
Thấy cô không muốn nói thì Tiêu Thuần bèn nuốt những lời định nói vào trong bụng: “Được, để mình đưa cậu về trước”.
Hứa Tịnh Nhi không cho Tiêu Thuần đưa mình lên tầng. Tiêu Thuần chỉ biết nhìn theo bóng lưng cô dần biến mất trong tòa nhà. Tầm một phút sau, đèn tầng sáu được bật sáng.
Cô ấy dựa vào xe, ngước nhìn và nhớ lại khoảnh khắc lúc Hứa Tịnh Nhi bước lên xe với đôi mắt hoang mang, thất thần, tuyệt vọng…Đó là một Hứa Tịnh Nhi vô cùng xa lạ.
Thực ra cô ấy không cần hỏi cũng biết. Chỉ có Khiết Thần mới có thể khiến Tịnh Nhi trở thành như thế.
Từ lúc họ quen nhau tới nay, họ có thể bước cùng nhau là vì có tính cách tương đồng.
Hứa Tịnh Nhi giống như mặt trời, hoạt bát, vui vẻ, vô cùng tích cực. Bọn họ từng cùng đi đánh nhau, cùng cúp học, cùng ngắm sao, cùng nổi loạn, cùng uống rượu nhảy múa…Tịnh Nhi của hiện tại đã không còn một chút nào bóng hình của ngày xưa nữa.
Cô ấy cảm thấy rất thương xót cho Tịnh Nhi của lúc này, thế nhưng….
Tiêu Thuần nhìn xuống, cười một tiếng đầy chế nhạo. Cô ấy lấy ra một hộp thuốc, rút ra một điếu và hút một hơi. Khói thuốc che lấp đi sự rối rắm trong ánh mắt Tiêu Thuần.
…
Chung cư lạnh lẽo như trước giờ vốn thế. Thế nhưng đối với Hứa Tịnh Nhi thì đây giống như một nơi bảo vệ cô.
Ít ra, từ sau khi cô vào đây ở, ngoài khoảng thời gian anh cố tình giày vò cô ra thì những lúc khác, hầu như anh đều không về nhà.
Một đêm với những chuyện kinh hồn bạt vía, với những chuyện đau đớn tâm can khiến cô thấy rõ ràng rất mệt, rất buồn ngủ thế nhưng đầu óc lại tỉnh táo tới mức kỳ lạ.