Hứa Tịnh Nhi đi đi lại lại, vừa đổi sang dép đi trong nhà vừa bước vào.
Cô Lâm từ trong nhà bếp bước ra.
Thấy cô, cô Lâm mỉm cười: “Thiếu phu nhân , cô về rồi”.
Cô gật đầu với cô Lâm, sau đó còn hỏi thêm một câu: “Khiết Thần về khi nào vậy chị?”
“Cậu chủ về nửa tiếng trước.
Tối cậu muốn ở nhà ăn cơm đó cô”.
Hứa Tịnh Nhi còn đang hi vọng Khiết Thần chỉ là về lấy đồ và sẽ đi ngay.
Giờ nghe cô Lâm nói vậy thì cô cảm thấy mất hết hi vọng.
Cô hi vọng Khiết Thần có thể phối hợp diễn kịch với cô.
Thế nhưng…anh cũng không cần diễn thật như vậy có được không? Anh chỉ cần nói bận không về được là cũng được mà.
Dù trong lòng đang dậy sóng thì khuôn mặt Hứa Tịnh Nhi vẫn tỏ ra vô cùng điềm nhiên: “Dạ, em biết rồi”.
Cô Lâm đi vào trong bếp tiếp tục bận rộn.
Hứa Tịnh Nhi đi thẳng về phòng ngủ.
Khiết Thần không có trong phòng.
Có lẽ anh đang ở phòng sách.
Cô đặt túi xuống, đi vào nhà tắm rửa mặt sau đó đổi sang một bộ đồ mặc ở nhà.
Cô ngồi xuống ghế sô pha, lấy laptop ra, bắt đầu hoàn thiện tài liệu phỏng vấn Lâm Vũ Hàn.
Lúc h tối, cô Lâm gõ cửa, gọi cô ăn cơm.
Hứa Tịnh Nhi đáp lại một tiếng.
Cô gập máy tính, lấy điện thoại trên bàn và bước ra khỏi phòng ngủ.
Hôm nay cô Lâm nấu món cá sốt cay, gà xào ớt, canh tôm sốt chua ngọt.
Chỉ ngửi mùi thơm thôi cũng khiến cô phải nuốt nước miếng.
Đúng vậy, cô chính là người thích ăn cay điển hình.
Khiết Thần kéo ghế ngồi xuống.
Hứa Tịnh Nhi vốn định ngồi cách xa anh một chút thế nhưng nhìn ánh mắt chăm chăm của cô Lâm thì cô đành kéo ghế ngồi xuống ngay bên cạnh Khiết Thần.
Hôm nay cô chạy cả ngày ngoài đường.
Buổi trưa tới sân bay chỉ ăn đúng miếng bánh mỳ nhỏ.
Cô sớm đã đói lả, nên cũng chẳng khách sáo, cứ thế cầm đũa lên ăn.
Khiết Thần liếc nhìn cô, đôi mắt khẽ dao động.
Cũng không biết có phải anh đang chế nhạo cái con người đầu thai như là ma đói này không nữa.
Kệ anh.
Từ sau khi cô không bắt bản thân phải để ý tới anh nữa thì cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Nó giống như cái gai ghim vào da thịt, nếu như bạn để nguyên đó thì lúc nào nó cũng khiến bạn cảm thấy rất đau.
Nhưng nếu bạn quyết tâm gắp nó ra, dù lúc gắp đau tới mức nào thì sau khi lấy ra được bạn sẽ lập tức cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
Đương nhiên, vết thương trong quá trinh liền miệng vẫn khiến bạn cảm thấy đau.
Thế nhưng thời gian sẽ chữa lành tất cả.
Vết thương của cô cũng sẽ hồi phục mà thôi.
Hứa Tịnh Nhi ăn rất vui vẻ.
Khiết Thần dường như không có khẩu vị.
Anh chẳng ăn là bao.
Cô Lâm thấy vậy bèn nói: “Cậu chủ, cơm canh không hợp khẩu vị hả?”
Hứa Tịnh Nhi vô thức quay qua nhìn Khiết Thần.
Anh ngồi yên với vẻ mặt vô cảm.
Ăn một bữa cơm thôi mà cũng khổ sở không khác gì quân thù quân hằn thế này…Cô thầm nghĩ, làm gì có chuyện anh không hơp khẩu vị, chắc là anh không muốn ăn cơm với cô mà thôi.
Đang trong giai đoạn mới cưới, đang là một cặp vợ chồng son nên Hứa Tịnh Nhi cảm thấy cô nên thể hiện chút gì đó.
Cô đảo mắt, để lộ vẻ giảo hoạt, sau đó cô tỏ vẻ quan tâm, gắp cho anh một miếng gà xào ớt đặt vào trong bát.
Đôi mắt đen láy của cô nhìn anh với vẻ ý vị: “Chồng ơi, anh ăn nhiều một chút, em thấy gần đây anh gầy đi nhiều, em xót lắm!”
Trái ngược hoàn toàn với cô, Khiết Thần là người không bao giờ ăn cay.
Trước đây khi ở bên nhau, cô thường phàn nàn những người mà không sử dụng cùng một độ điều hòa, không cùng hợp khẩu vị thì không biết sẽ ở bên nhau kiểu gì.
Ai bảo anh buổi sáng cưỡng hôn cô.
Giờ báo ứng tới rồi.