Chương
Cố Khiết Thần cúi đầu, nhìn người con gái trong lòng, trán của cô đang áp vào tim anh, cái nơi lạnh lẽo mà trống rỗng đó bỗng chốc có cảm giác ấm áp đong đầy.
–
Hứa Tịnh Nhi vốn tưởng rằng đêm ngủ sẽ không ngon vì lạnh, không ngờ đánh một giấc ngon lành, mở mắt ra trời đã sáng, cô thoải mái duỗi người!
Bên kia giường đã không còn ai, Cố Khiết Thần đã dậy rồi, cô lấy điện thoại ra xem giờ, không hề bị ngủ nướng, dậy rất đúng giờ.
Hôm nay cô phải ra sân bay đón người!
Tắm rửa xong, Hứa Tịnh Nhi ra khỏi phòng, Cố Khiết Thần vừa đi tập thể dục về, đụng mặt cô trong phòng khách.
Cô vốn định bơ anh đi, nhưng chợt thấy cô Lâm từ trong bếp thò đầu ra, chỉ đành nhìn sang Cố Khiết Thần, cười ngọt ngào nói: “Ch… chào chồng”.
Cô Lâm cười, vui vẻ như thấy một đứa trẻ ngoan!
Cũng không biết có phải Cố Khiết Thần đã bị việc cô tự ý gọi một tiếng “chồng” này chọc tức không, ánh mắt tối sầm lại, nhìn cô chằm chằm, đôi môi mím chặt, không nói câu gì.
Hứa Tịnh Nhi cũng là muốn thêm phần thuyết phục nên mới gọi thế, thật ra gọi xong cô hối hận lắm, giờ nhìn Cố Khiết Thần như thế, sợ anh không nhịn được mà nổi giận thì sẽ hỏng việc mất!
Lúc con ngươi đen láy của cô đang đảo qua đảo lại, nghĩ xem nên nói gì bổ sung, thì bỗng thấy eo bị siết lại, cả người cô bị kéo vào lòng anh, cô kêu lên một tiếng, sau đó… môi của cô đã bị môi của Cố Khiết Thần khóa chặt.
Hai mắt Hứa Tịnh Nhi bỗng mở to, con ngươi đen láy thu nhỏ lại, khuôn mặt đẹp trai anh tuấn của anh lọt vào tầm mắt của cô, gần như không có khoảng cách, cô còn có thể nhìn được trên làn da trắng bóc ấy, không một tì vết…
Không đúng, giờ là lúc nào mà cô lại nổi máu mê trai?
Tâm tư bị kéo trở lại thực tại, phản ứng đầu tiên của Hứa Tịnh Nhi là đưa tay đẩy anh ra, nhưng cánh tay anh đã ôm chặt eo cô, tay còn lại ôm vào gáy cô, cố định toàn thân cô lại, cô chỉ có thể ngửa cổ lên đón nhận nụ hôn cưỡng chế tùy tiện của anh, hoàn toàn không thể chống cự.
Anh liên tục mút cánh môi cô, dường như có một cảm xúc mãnh liệt, thậm chí còn nhân lúc cô không để ý, dùng lưỡi mở cánh môi của cô ra, càng lúc càng tấn công sâu.
Anh càng được nước lấn tới, do có cô Lâm nhìn nên Hứa Tịnh Nhi không dám giãy giụa quá mạnh, không thể chịu được nữa, ánh mắt cô sợ hãi, tức tối mở to miệng, cắn Cố Khiết Thần một cái mạnh không kém.
Vị máu tươi lan tràn trong miệng của hai người…
Hành động của Cố Khiết Thần cuối cùng cũng dừng lại, anh khẽ đẩy Hứa Tịnh Nhi ra, ánh mắt không hề tức giận, ngược lại còn lộ vẻ tinh quái, khóe miệng của anh vẫn vương một tia máu đỏ tươi, nhìn mê hoặc chết người.
Mặc dù trái tim Hứa Tịnh Nhi đã không còn mộng tưởng gì với anh, nhưng không thể không nói… sự lôi cuốn mê hoặc này của anh, khiến hơi thở của cô càng trở nên gấp gáp, trái tim không khống chế được mà đập thình thịch trong lồng ngực.
Cố Khiết Thần nhìn cô không dời mắt, anh đã thấy hết những biểu cảm của cô, khóe miệng nhếch lên gian tà, bàn tay to lớn nắm chặt cổ của cô, kéo mạnh cô lại gần.