Chương
Cố Khiết Thần đưa mắt tới, ánh mắt chững lại.
Cảm nhận được ánh nhìn của anh, Hứa Tịnh Nhi quay đầu sang nhìn anh một cái, sau đó giơ viên thuốc trong tay lên, giọng nói dửng dưng hơi khàn: “Anh yên tâm, những gì anh nói tôi không bao giờ quên đâu”.
Trái tim Cố Khiết Thần thắt chặt, ánh mắt trở nên tối sầm, anh nhìn chằm chằm vào mặt Hứa Tịnh Nhi, vì vừa mới làm chuyện đó xong nên khuôn mặt cô vẫn còn ửng đỏ, chỉ là trong mắt cô không chút gợn sóng, như biển sâu đã chết.
Một chỗ nào đó trong tim anh như thể bị cắn một phát đau nhói, anh mấp máy môi định nói ra gì đó.
Hứa Tịnh Nhi lại lên tiếng trước: “Tôi giống anh, cũng không muốn giữa chúng ta có một mối liên hệ không cần thiết!”.
Chuyện giữa hai người họ đã kết thúc từ ba năm trước, cuộc hôn nhân vô nghĩa này chắc chắn sẽ khiến họ chia tay, cô không muốn để một sinh linh bé nhỏ vô tội bị kéo vào theo.
Sự kết tinh của tình yêu, chỉ có hai người yêu nhau mới xứng đáng có được!
Hứa Tịnh Nhi không nhìn anh nữa, đưa thuốc vào miệng, uống nước rồi nuốt xuống một cách dứt khoát!
Bàn tay anh đưa ra muốn ngăn cô đã hẫng lại giữa khoảng không.
Sau khi Hứa Tịnh Nhi uống thuốc, đặt cốc nước lên mặt tủ đầu giường, không cả nhìn Cố Khiết Thần lấy một cái mà nằm xuống giường luôn, đắp chăn kín rồi nhắm mắt lại.
Cô vừa mệt vừa buồn ngủ, cho dù hai lần này Cố Khiết Thần không cố tình dày vò cô như lần trước, nhưng cuộc yêu mà không có tình yêu thì vẫn là không thể vui vẻ được.
Khi đang mơ màng, cô cảm nhận được Cố Khiết Thần lật chăn xuống giường, sau đó tiếng bước chân đi về phía phòng thay đồ, khoảng vài phút sau thì đi ra, chắc là thay quần áo, sau đó là tiếng đóng cửa phòng ngủ.
Anh đi rồi.
Đây là lần đầu tiên anh rời đi lúc nửa đêm, là cô đã khiến anh bực bội sao?
Trước đây, nếu cô làm cho anh không vui, cô luôn nghĩ là cô đã làm gì sai? Cô đã làm gì không tốt? Chỗ nào làm chưa đúng? Cô sẽ nghiêm túc kiểm điểm lại và sửa sai, không để anh phải tức giận nữa, vì cô không muốn nhìn thấy bộ mặt lạnh lùng đó của anh.
Khi đó cô không phải là sợ anh, mà chỉ là không muốn, không muốn nhìn thấy người mà mình thích không vui.
Vì cô là người thích Cố Khiết Thần trước, là người rung động trước, nên luôn là người quan tâm nhiều hơn, Cố Khiết Thần lại chưa từng tỏ tình với cô, cho dù anh có cưng chiều cô, cô vẫn không có đủ sức mạnh, luôn cảm thấy bất an.
Cố Khiết Thần là một người trầm tính và tẻ nhạt, cô chưa từng nhìn thấu được trái tim anh, cũng không biết anh rốt cuộc đang nghĩ những gì, sau đó cô trở nên mỏng manh yếu ớt, một phần là do được anh cưng chiều, một phần khác là… cô thực sự muốn biết Cố Khiết Thần thích cô đến mức độ nào?
Ngốc nhỉ?
Muốn chứng minh tình cảm của anh dành cho cô, cô còn phải không ngừng đi thăm dò anh.
Tình cảm của cô trước giờ luôn có gì nói đấy, cô thích Cố Khiết Thần, cô liền mạnh dạn nói với anh, cô đương nhiên cũng hi vọng Cố Khiết Thần có thể thẳng thắn tình cảm của anh dành cho cô.
Sau đó cô biết cô không thể nghe được những lời như thể tỏ tình như anh thích cô từ miệng anh nói ra, nên cô nghĩ, chẳng sao cả, cô nhượng bộ, chờ khi anh cầu hôn cô, chắc chắn sẽ khiến anh phải nói ra ba từ “anh yêu em”, cô mới gật đầu đồng ý gả cho anh.