Kiểu này là không có được đáp án sẽ không chịu buông tha đây mà.
Hứa Tịnh Nhi chau mày, không hiểu sao anh lại cứ muốn hỏi cho bằng được lý do.
Có phải là muốn lấy lại công bằng một cách quang minh chính đại cho Tô Tử Thiến không?
Được thôi, muốn hỏi tại sao phải không? Cô sẽ cho anh biết tại sao.
Hứa Tịnh Nhi nhếch miệng, thậm chí còn cười đểu và nói ra từng từ rõ ràng: “Chính thất đánh tiểu tam là điều đương nhiên.
Còn cần lý do gì nữa không?”
Đối diện với câu hỏi ngược lại của cô, Khiết Thần không hề tức giận.
Hàng lông mi dài của anh khẽ run lên.
Anh im lặng một lúc rồi cũng khẽ lên tiếng.
Giọng nói của anh vang rõ trong căn phòng ngủ tĩnh mịch: “Cô bận tâm tới cô ấy sao?”
Bận tâm?
Câu hỏi này khiến Hứa Tịnh Nhi cảm thấy nực cười.
Cô thật sự không hiểu Khiết Thần muốn một đáp án như thế nào.
Cô là vợ của anh, Tô Tử Thiến là người thứ ba trong cuộc hôn nhân của họ thì không thể nào không bận tâm.
Thế nhưng…cô chỉ là một người vợ ‘đã từng’ của anh.
Cô có tư cách gì mà bận tâm? Huống hồ, anh cũng chưa bao giờ cho cô cái cảm giác được là chính thất.
Có thể đàn ông đều là như vậy.
Dù anh ta có yêu người phụ nữ này hay không thì đều muốn họ phải ghen lên vì anh ta.
Nhưng xin lỗi nhé, cô đã sớm không còn là người đa tình nữa rồi.
Cô cũng đã học được cách không đi đối đầu với khuôn mặt lạnh như băng của anh nữa.
Cô không muốn đến khoảnh khắc đẹp đẽ nhất của hai người cũng bị biến mất.
Hứa Tịnh Nhi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sau.
Cô lại mở mắt ra, nhưng đôi mắt vô tình không chút dao động.
Lúc này trong cô chỉ còn lại sự lạnh lùng và bình tĩnh.
Cô ngẩng đầu, nhìn Khiết Thần, khẽ mấp máy môi và đáp lại bằng bốn từ: “Tôi không bận tâm”.
Nói xong Hứa Tịnh Nhi nhìn xuống để giấu đi sự đau lòng trong đôi mắt.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày cô và người mình từng yêu lại trở nên lạnh nhạt như thế này.
Thực ra có một câu nói rất hay.
Nếu không là mãi mãi thì hãy coi như không có gì.
Nhưng vận mệnh buồn cười quá.
Cứ quay qua quay lại để họ phải giăng mắc với nhau.
Họ giống như hai cuộn dây càng muốn gỡ ra thì lại càng rối chặt.
“Đương nhiên là cô không bận tâm rồi”.
Giọng nói của Khiết Thần nghe thật trống rỗng.
Anh loạng choạng đứng dậy, không biết là có phải do không vững hay không mà anh lùi về sau hai bước.
Hứa Tịnh Nhi hình như nghe thấy anh hừ giọng.
Đợi đến khi cô ngẩng dậy thì đã thấy người đàn ông quay người rời đi rồi.
Chung cư nhanh chóng chìm vào màn đêm im lặng chết chóc.
Hứa Tịnh Nhi nằm đơ trên giường một lúc.
Cô lăn qua lăn lại, khịt mũi và hít một hơi thật sâu.
Một lúc lâu sau, cô nhắm mắt lại.
Cô thấy hối hận rồi…
Có lẽ cô không nên quay về.
Chẳng có cái gì gọi là hi vọng ở đây cả.
Hứa Tịnh Nhi cũng không biết mình đã khóc bao lâu trong mơ mà đến lúc tỉnh lại hai mắt đã đỏ hoe.
Cô bò dậy rửa mặt, lấy túi đá trong tủ ra chườm lên mắt.
Lúc này điện thoại của cô kêu lên.
Cô đặt túi đá xuống, cầm điện thoại, mở zalo ra.
Phía biểu tượng kết bạn hiện ra số màu đỏ.
Ai đã thêm bạn với cô vậy?
Hứa Tịnh Nhi tò mò mở ra.
Nhìn thấy tin nhắn thì đôi mắt cô trợn tròn, sau đó nhếch miệng.
Ồ! Thú vị đấy!