Hứa Tịnh Nhi ngây ngô đi tới, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh ta.
Sau đó cô cảm nhận được ánh mắt của Dung Vương đang lướt nhìn dọc cơ thể mình chẳng chút giấu giếm.
Anh ta đưa một chiếc ly và rót rượu cho cô.
Hứa Tịnh Nhi nâng ly rượu với vẻ vinh hạnh.
Cô cười tươi như hoa: “Anh đích thân rót rượu cho tôi.
Hạnh phúc quá, tôi không nỡ uống nữa”.
Dung Vương tỏ ra hài lòng với vẻ sùng bái và si mê của cô dành cho mình: “Yên tâm uống, muốn bao nhiêu tôi đều rót cho cô”.
Dung Vương cũng rót cho mình một ly.
Anh ta cụng ly với cô, uống cạn một cách thoải mái.
Hứa Tịnh Nhi thấy vậy mới uống theo.
Uống xong vài ly, Hứa Tịnh Nhi bắt đầu ôm trán, yếu ớt nói: “Tôi không biết uống rượu..
chóng mặt quá…Anh Dung Vương đừng cười tôi nhé”.
“Sao tôi lại cười cô được.
Cô xinh đẹp thế này, say lại càng xinh hơn.
Tôi thích”.
Dung Vương sà tới, quàng tay qua, cố tình vuốt ve bờ vai của cô.
Anh ta cười vô cùng nham hiểm.
Đôi mắt bắt đầu nhìn láo liên.
Anh ta áp sát lại.
Hơi rượu phả vào mặt cô.
Hứa Tịnh Nhi vẫn mỉm cười nhưng từ sâu trong đôi mắt đã ánh lên vẻ ghê tởm.
Cô khéo léo ngồi xích qua, cười như không cười nói bằng vẻ ngượng ngùng: “Anh Dung Vương, anh gần tôi như vậy…tôi sắp không thở được nữa rồi.
Tôi…tôi muốn đi nhà vệ sinh rửa mặt, có được không?”
Dung Vương cười thản nhiên: “Cô đi đi!”
Hứa Tịnh Nhi đặt ly rượu xuống.
Cô đứng dậy, loạng choạng đi ra khỏi phòng, cứ thế tới nhà vệ sinh theo bản năng.
Dung Vương vừa uống rượu vừa nhìn theo cô.
Hứa Tịnh Nhi bước vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, cô bỗng rùng mình.
Có lẽ anh ta là một kẻ lão làng nên khiến cô thấy ghê sợ.
Hứa Tịnh Nhi hít vài hơi thật sâu.
Cô mở vòi rửa tay, sau đó rút vài tờ giấy, lau phần vai vừa bị Dung Vương chạm vào.
Lúc này cô mới miễn cưỡng cảm thấy tốt hơn đôi chút.
Lúc Hứa Tịnh Nhi mở cửa bước ra thì bỗng thấy trong căn phòng trước đó bỗng trở nên im lặng.
Cô cảm thấy nghi ngờ, bén mở hé cửa nhìn qua.
Có vẻ như Dung Vương nói giải tán nên những người khác lần lượt đứng dậy rời đi.
Căn phòng nhanh chóng chỉ còn lại Dung Vương và một người đàn ông nữa.
Hứa Tịnh Nhi nhận ra người đàn ông này chính là quản lý của Dung Vương, là anh Hùng.
“Dung, cô gái mà hôm nay cậu gọi đến trông khá quen.
À…có phải chính là cô gái đi cùng Cố tổng trong buổi tiệc tất niên của nhà họ Cố không?”
Vừa nói sắc mặt anh Hùng vừa trở nên khó coi: “Không phải chứ, cậu dây dưa với người phụ nữ của Cố tổng sao, cậu…”
Dung Vương lập tức cắt ngang lời anh ta: “Được rồi.
Tôi nghe Cố Tuyết nói rồi, Hứa Tịnh Nhi không được Cố tổng coi ra gì.
Là người phụ nữ mà Khiết Thần có cũng được, không có cũng không sao.
Nếu như không phải vì cô ta xinh đẹp thì tôi cũng chẳng thèm để ý”.
Dung Vương vuốt cằm cười nham hiểm: “Có lẽ cũng không tệ”.
Nghe anh ta nói vậy, anh Hùng cảm thấy yên tâm hơn.
Dù sao Cố Tuyết cũng là người nhà họ Cố.
Khiết Thần lại là anh họ của cô ta.
Cô ta đã nói Hứa Tịnh Nhi là người tầm thường thì không có gì phải lo nữa.
Anh Hùng vỗ vai Dung Vương, cười giảo hoạt: “Nếu đã vậy thì tôi không làm phiền cậu vui vẻ nữa.
Tôi rút trước nhé”.
Sau khi anh Hùng bước ra, Dung Vương liếc nhìn phía nhà vệ sinh, thấy cửa vẫn đóng bèn nhếch miệng cười.
Anh ta lấy ra một cái lọ nhỏ, đổi ra vài viên thuốc màu trắng vào trong ly rượu của Hứa Tịnh Nhi một cách vô cùng thuần thục.