Sắc mặt người đàn ông lạnh như băng.
Đôi mắt anh tối đen.
Anh nhìn Hứa Tịnh Nhi bằng ánh mắt sắc như dao.
Người đàn ông nhếch miệng cười, nói ra những lời càng vô tình hơn: “Chứ sao nữa? Cô còn hi vọng là Dung Vương chắc?”
Hứa Tịnh Nhi siết chặt tay và mím chặt môi.
Dù Khiết Thần nói rất khó nghe nhưng cô đang cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
Ít nhất thì cô không bị tên cầm thú Dung Vương xâm hại.
Có vẻ như Khiết Thần đã cứu cô và đưa cô tới đây.
Hứa Tịnh Nhi hiểu được mọi chuyện bèn liếm nhẹ đôi môi đang khô đắng của mình, nói nhỏ: “Khiết Thần, cảm ơn anh đã cứu tôi.
Nhưng…tôi không làm gì có lỗi với anh cả”.
“Nếu cô dám thì cô tưởng rằng mình còn sống mà ngồi ở đây được sao?”
Giọng nói của Khiết Thần vẫn vô cùng đanh thép.
Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bệch của Hứa Tịnh Nhi.
Cơn lửa giận bốc lên trong lồng ngực khiến anh ăn nói ngày càng bất lịch sự: “Hứa Tịnh Nhi, đây là lần thứ hai rồi.
Người khác làm việc, cô cũng làm việc.
Nhưng cô thì hay rồi, dùng mạng đổi lấy công việc.
Sao? Dù chết có hàng trăm lần thì vẫn thấy cống hiến cho xã hội mang lại thành tựu vĩ đại đúng không? Muốn vạn người sùng bái phải không?”
Thực ra Hứa Tịnh Nhi không cảm thấy kỳ lạ khi Khiết Thần nói khó nghe như vậy.
Cô sớm đã bị anh làm tổn thương hàng nghìn lần bằng những lời nói như thế rồi.
Cô cũng đã rèn luyện được năng lực chấp nhận nó.
Chỉ là, anh có thể lăng mạ cô nhưng không được phép khinh thường tín niệm của cô.
Rõ ràng…anh của ngày xưa luôn ủng hộ cô vô điều kiện.
Từ nhỏ tới lớn cô luôn là người theo đuổi chính nghĩa.
Cô sẽ lên tiếng vì sự công bằng.
Dù sức cô không có nhiều thì cô cũng sẽ cố gắng làm cho được.
Lên tới đại học, cô chọn ngay ngành tin truyền thông.
Cô muốn trở thành nhà báo.
Một nhà báo có thể vạch trần bộ mặt đen tối của xã hội.
Cô vẫn luôn kiên định với mục tiêu này của mình.
Thời đại học, cô luôn vừa học vừa chạy tin, cung cấp nhiều bài viết giật gân cho các trang báo.
Nhiều khi, dù cô đã đưa tin rồi nhưng vẫn bị các thế lực tàn ác trấn nhiếp, giấu nhẹm tin đi.
Cô không thể nào lấy lại công bằng cho khổ chủ.
Sau này, khi Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi ở bên nhau, anh vì cô mà đã làm một chuyện hết sức cảm động.
Đó là anh đã đi học luật và còn thi đỗ luật sư.
Anh nói: “Nếu em ủng hộ chính nghĩa thì anh sẽ là hậu phương vững chắc nhất của em.
Em chỉ cần tiến lên, anh sẽ chặn mọi sự công kích vì em, và còn có thể giải oan cho khổ chủ của em..”
Lúc đó, cô còn nói đùa rằng cô là quan lệnh, còn Khiết Thần chính là hộ vệ bên cạnh cô.
Cứ nhớ lại là muốn khóc…Hứa Tịnh Nhi cố gắng ngậm nuốt cay đắng vào trong lòng.
Thế nhưng đôi mắt cô vẫn rưng rưng.
“Khiết Thần, anh không phải ngày đầu mới biết.
Tôi yêu nghề này.
Dù anh khinh thường tôi cũng không sao cả.
Từ lúc tôi chọn ngành này thì tôi đã biết là sẽ nguy hiểm.
Tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần.
Nếu tôi sợ xảy ra nguy hiểm thì đã không làm phóng viên rồi! Tôi rất cảm ơn anh cứu tôi, nhưng…dù tôi có thật sự bị xâm hại thì tôi cũng không có gì để oán hận cả”.
“Tôi sẽ thu thập chứng cứ, đưa tên súc sinh đó ra tòa, để hắn phải trả giá cho sai lầm của mình và tìm lại công bằng cho tôi”.
“Đúng vậy, nói hay lắm”.
Khiết Thần phụt cười.
Sắc mặt càng lúc càng trầm xuống:
“Cô vì cái gọi là chính nghĩa hay là vì tiền?”