Khí thế hùng hổ ban đầu của Cố Tuyết lập tức thay đổi.
Cô ta giống như chuột nhỏ gặp phải mèo.
Khí thế lúc nãy tắt ngấm.
Cô ta nuốt nước bọt mấy lần rồi mới miễn cưỡng nặn ra được một câu lý nhí đầy yếu ớt: “Anh Khiết Thần…”
Khiết Thần quay qua, nhìn cô ta bằng vẻ thờ ơ.
Anh thản nhiên lên tiếng: “Vừa rồi em nói gì?”
“…”
Cố Tuyết lập tức lắc đầu: “Em…em chẳng nói gì cả.
Chẳng nói gì cả!”
Cô ta rất thích, cũng rất tôn sùng người anh họ này.
Thế nhưng cô ta cũng rất sợ bộ dạng lạnh như băng của anh.
Lần trước cô ta bị anh đẩy xuống hồ, về bị ốm mất cả nửa tháng.
Khiết Thần cứ nhìn cô ta, không nói gì.
Thêm hai giây nữa, Cố Tuyết tự động cúi mặt, nhận lỗi: “Anh Khiết Thần, em xin lỗi.
Em sai rồi.
Em đúng là chán sống rồi”.
Đám tài xe ở những xe phía sau đều bước xuống.
Ai cũng nghênh ngang: “Lái xe kiểu gì vậy? Xe của chúng tôi tông thành một nhùi rồi.
Hôm nay phải giải quyết cho đang hoàng, nếu không đừng hỏng bỏ qua nhé!”
Nhìn thấy xe của Khiết Thần cũng với những xe phía sau đều là xe xịn.
Có vẻ anh là người có tiền, hơn nữa đồng hồ đeo trên tay anh cũng có giá trên trời.
Thế là đám tài xế nhìn nhau, tất cả đều thầm nghĩ đúng là con cừu béo.
Phải làm sao để vặt lông đây?
Người tài xế đứng đầu lao lên nói với Khiết Thần: “Anh có biết xe của chúng tôi là để kiếm cơm không? Đụng thành ra thế này thì chúng tôi còn làm ăn gì? Tiền sửa xe, tiền công đều phải chịu trách nhiệm hết!”
Khiết Thần nhếch môi, nói: “Ok”.
“…”
Cách trả lời ngắn gọn dứt khoát khiến cho tất cả đều bất ngờ.
Đến ngay cả người tài xế dẫn đầu cũng cảm thấy kỳ lạ mất mấy chục giây.
Anh ta vốn tưởng còn phải tốn nước bọt thêm lúc nữa hoặc là phải uy hiếp này nọ.
Thật không ngờ Khiết Thần lại hào phóng như vậy.
Xem ra câu nói tiền nhiều thường ngu không phải là không có lý.
Người tài xế dẫn đầu cười tít cả mắt.
Anh ta lên tiếng: “Mỗi chiếc bồi thường năm trăm nghìn tệ.
Ok không?”
Khiết Thần vẫn trả lời: “Ok”
“Vậy…để bọn tôi đưa số tài khoản”.
Khiết Thần hất cằm về phía Cố Tuyết, nhẹ nhàng nói ra từng câu: “Đưa cho cô ấy.
Cô ấy sẽ bồi thường cho toàn bộ thiệt hại của mọi người”.
Cố Tuyết tái mét mặt: “Anh Khiết Thần…”
Chẳng trách vừa rồi cô ta cảm thấy sao anh họ mình lại dễ tính đến thế.
Hóa ra là đang đẩy cô ta lọt hố.
Khiết Thần nhướn mày, uể oải nói tiếp: “Có ý kiến gì sao?”
Cố Tuyết siết chặt tay, mặt đỏ linh căng nhưng không dám phản bác.
Cuối cùng đành miễn cưỡng lắc đầu: “Em, em đền!”
Khiết Thần nhếch miệng, quay đầu đi và đóng cửa lại.
Cả đoàn xem tiếp tục lướt đi.
Cố Tuyết nhìn theo chiếc xe rời khỏi, rưng rưng nước mắt với vẻ ấm ức.
Cô ta thật sự không hiểu Hứa Tịnh Nhi có điểm gì tốt mà lần nào Khiết Thần cũng bảo vệ.
Vì Tịnh Nhi, anh lần nào cũng khiến cô ta mất mặt.
Cô ta ghét cay ghét đắng Hứa Tịnh Nhi.
Tịnh Nhi cướp anh Khiết Thần của cô ta, còn khiến Dung Vương thành ra thế này.
–
Sau khi Hứa Tịnh Nhi quay về bèn đi tắm trước.
Không thể phủ nhận, đám nữ sinh đó ác thật sự.
Cả người cô không chỉ bị vấy bẩn, mà ngay cả tay chân, cơ thể cũng bị thương không ít.
Dù chỉ là vết thương ngoài ra nhưng vẫn đau.
Tắm xong, cô bọc mình trong lớp áo tắm, định bôi thuốc thì bất ngờ cánh cửa bị đẩy ra.
Người đàn ông bước vào với vẻ lạnh giá.