Khiết Thần và Tiêu Thuần một trước một sau bước vào phòng.
Từ Soái lao ra huýt sáo với bọn họ.
Anh ta tỏ vẻ mập mờ: “Ấy, sao lại tới cùng nhau vậy? Gian tình hở?”
Khiết Thần dừng lại, nhả ra mấy từ lạnh ngắt: “Đã có vợ”.
“…”
“…”
Nếu là trước đây, Khiết Thần sẽ chẳng buồn nhìn anh ta lấy một cái.
Vậy mà hôm nay lại còn lên tiếng giải thích này nọ.
Từ Soái bỗng chốc phải á khẩu.
Sắc mặt Tiêu Thuần đanh lại nhưng cô ấy nhanh chóng giấu nhẹm đi.
Hai người ngồi vào chỗ.
Từ Soái cũng không biết là vô tình hay cố ý mà lại ngồi giữa hai người.
Anh ta rót cho mỗi người một ly: “Ba người chúng ta ấy mà, lâu lắm rồi không gặp nhau, tôi thấy hơi nhơ nhớ”.
Khi Khiết Thần và Hứa TỊnh Nhi chưa về chung một nhà, bọn họ chính là một đội ba người vô cùng ăn rơ.
Sau đó Khiết Thần có Hứa Tịnh Nhi, đi đâu anh cũng dẫn theo cô như một cái đuôi và anh trở thành kẻ trọng sắc khinh bạn.
Tiêu Thuần cũng bị Hứa TỊnh Nhi bỏ rơi, trở thành kẻ cô độc.
Ba người cụng ly.
Từ Soái ngâm nga: “Tình cảm sâu đậm nên cảm thấy ngột ngạt quá”.
Khiết Thần chỉ uống có nửa ly: “Lát nữa còn phải về nữa”.
Lần trước say rượu anh đã bị mất kiểm soát.
Anh không muốn bị như vậy trước mặt Hứa Tịnh Nhi nữa.
Từ Soái ôm cánh tay đang nổi da gà tỏ vẻ chịu hết nổi: “Đủ rồi đấy, kêu anh tới tụ tập chứ không phải tới phát cẩu lương.
Có vợ thì ghê ghớm lắm sao.
Không uống hết thì không còn là anh em gì nữa!”
Tiêu Thuần ngửa cổ uống cạn.
Sau đó cô ấy không nói gì, chỉ giành lấy cái ly trước mặt Khiết Thần và uống nốt nửa phần còn lại.
Cô ngẩng đầu nhìn Từ Soái: “Tôi uống thay cho anh tôi rồi.
Được chưa?”
Khiết Thần liếc nhìn Tiêu thuần.
Đôi mắt anh vẫn luôn u ám, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào như trước giờ vẫn vậy.
Từ Soái nhún vai: “Ok, hai anh em một phe, đối phó với một mình tôi.
Tôi nhận thua!”
Chữ hai anh em, anh ta nói ra vô cùng rõ ràng.
“À phải rồi, chuyện của Hứa Tịnh Nhi nhà anh càng lúc càng lớn chuyện rồi.
Giờ đã bị dìm gần chết rồi nhỉ…So với lúc anh từ hôn thì giờ cô ấy còn bị chế nhạo nặng hơn đấy”.
Từ Soái thở dài: “Mặc dù tôi rất không thích Hứa Tịnh Nhi nhưng về phương diện săn tin thì tôi khá khâm phục cô ấy.
Nếu là người bình thường thì sớm đã không chịu nổi áp lực và đầu hàng rồi!”
Khiết Thần chau mày: “Chuyện gì vậy?”
“Ấy, anh vẫn chưa biết gì sao?”, Từ Soái vừa nói vừa lấy điện thoại mở zalo ra đưa cho anh.
Khiết Thần đọc lướt.
Cơ thể anh trở nên lạnh như băng.
Sát khí trỗi dậy từ nơi sâu thẳm trong đôi mắt.
Quả nhiên…cũng chỉ có Hứa Tịnh Nhi mới có thể khiến tâm trạng anh biến hóa nhanh như vậy…
Từ Soái vừa nghĩ vừa quay qua nhìn Tiêu Thuần đang im lặng uống rượu.
Anh ta cất cao giọng: “Nói ra thì trong chuyện này Hứa Tịnh Nhi bị oan.
Cô ấy rõ ràng là một người vợ đường đường chính chính của anh mà.
Chỉ cần anh nói ra một câu thôi.
Một câu cô ấy là vợ mình thì những thông tin lệch lạc kia sẽ lập tức bị tan thành mây khói.
Vậy mà anh ấy à…cứ không chịu công khai mối quan hệ!”
Vừa nói Từ Soái vừa nhìn Khiết Thần bằng vẻ hào hứng.
Anh ta nghiêm túc hỏi: “Khiết Thần, nếu như Hứa Tịnh Nhi lên tiếng công khai về mối quan hệ của anh thì anh có đồng ý không?”
Công khai mối quan hệ sao…
Khiết Thần nhì xuống ngón tay của mình.
Anh vô thức nhìn xuống chiếc nhẫn cưới mà anh không hề tháo ra sau khi Hứa Tịnh Nhi đeo cho anh.