Bước chân của anh chững lại, dừng hình tại chỗ, nhìn vào trong, ánh mắt dừng trên gương mặt Hứa Tịnh Nhi, thấy cô bình an vô sự, tâm trạng lo lắng của anh mới dần vơi đi.
Hứa Tịnh Nhi không ngờ Cố Tuyết lại hỏi như vậy, đơ mất mấy giây.
Với cô mà nói, Cố Khiết Thần là… đàn ông tồi sao?
Câu hỏi này cô chưa từng nghĩ đến, bình thường người ta định nghĩa tra nam là loại người không chung thủy, bắt cá hai tay, về điều này thì Cố Khiết Thần không có.
Ba năm trước khi bọn họ yêu nhau, chỉ có mỗi đối phương, điều này thì cô chắc chắn, sau đó anh có quan hệ với Tô Tử Thiến, cũng là sau khi hủy hôn và cắt đứt quan hệ với cô.
Còn việc bọn họ lấy nhau… dù gì cũng là do ông nội ép buộc, cho dù có tính là tồi, thì cũng là tồi với Tô Tử Thiến, chứ không phải cô.
Nghĩ đi nghĩ lại, điều tệ nhất ở Cố Khiết Thần đối với cô… chính là ba năm trước, anh bỗng nhiên thay lòng, vô duyên vô cớ hủy hôn…
Đây chính là việc Hứa Tịnh Nhi luôn canh cánh trong lòng, cũng chính là lí do mà ba năm ở nước ngoài, cô đã biết bao lần trằn trọc thâu đêm hay mơ thấy ác mộng.
Cho nên đến tận bây giờ, cô vẫn không có dũng khí trực tiếp hỏi Cố Khiết Thần điều này.
Cô ấy à, trước giờ rất gan dạ, lúc chạy tin tức có gặp nguy hiểm lớn cỡ nào, cô cũng có thể dũng cảm đối mặt, riêng vấn đề này, thì lại như một tên lính đào ngũ yếu đuối.
Có thể… vì trong lòng cô đã biết rõ đáp án, có lẽ Cố Khiết Thần không hề yêu cô, toàn bộ tình cảm của cô đều đã đặt sai chỗ, chỉ là, cô không dám nghe chính miệng anh nói ra điều đó mà thôi.
Điểm này thì cô thực sự không bằng Cố Tuyết!
Hứa Tịnh Nhi im lặng hồi lâu, Cố Tuyết đưa mắt nhìn biểu cảm bình tĩnh của cô, có thể là do đồng cảm, mà cô ta có thể cảm nhận được sự tự giễu và bi thương ẩn sâu trong đáy mắt của cô.
Cố Tuyết ý thức được mình đã nói sai, động vào nỗi đau của cô, vội vàng bào chữa: “Ôi… xin lỗi, tôi lại nói luyên thuyên rồi, cô… đừng để bụng nhé”.
Một cô công chúa nhỏ chưa bao giờ nhận sai, nói ra hai từ “xin lỗi” này, giọng điệu vô cùng ngượng ngịu, nói xong liền cúi đầu, như không dám nhìn Hứa Tịnh Nhi.
Tâm trạng lạc lõng của Hứa Tịnh Nhi bỗng được kéo trở lại, thấy vậy, cô bất giác mỉm cười.
Cố Tuyết này… lúc trước rất đáng ghét, nhưng sao giờ cô lại có cảm giác cô ta khá là đáng yêu nhỉ…
Hai người cùng ngầm kết thúc chủ đề này, Hứa Tịnh Nhi nhìn thời gian, đã sắp hơn một giờ rồi, cô đóng máy tính lại, nói với Cố Tuyết: “Đừng nghĩ gì nữa cả, ngủ một giấc đi”.
Ngón tay của Cố Tuyết lại túm lấy vạt áo của Hứa Tịnh Nhi: “Tôi… tôi không dám ngủ”.
Cứ nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên toàn những hình ảnh đáng sợ vừa nãy.
Cố Tuyết quyết định đi theo Hứa Tịnh Nhi, là vì lúc nguy hiểm nhất, là cô đã xuất hiện cứu cô ta, giống như chỉ cần có cô, thì cô ta không phải sợ gì nữa.
Hứa Tịnh Nhi thở dài, một lần nữa thỏa hiệp: “Tôi ở đây với cô, cô lên giường ngủ, tôi ngủ trên sofa, như vậy được chưa?”.
Ánh mắt Cố Tuyết ánh lên vẻ cảm động, cô ta gật đầu, đi đến bên giường nằm xuống.
Hứa Tịnh Nhi lấy trong tủ ra một cái chăn đắp lên người, rồi hạ đầu xuống gối, nhắm mắt lại.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, bỗng cô nghe thấy giọng nói rất nhỏ của Cố Tuyết vang lên trong không gian tĩnh mịch: “Hứa Tịnh Nhi, cảm ơn cô”.
Được rồi, đến cảm ơn cũng ngượng ngịu nữa, người nhà họ Cố ai cũng như ai…
–
Cố Tuyết ngủ không được ngon giấc, chốc chốc lại tỉnh, cũng chẳng biết đã ngủ bao lâu, cô ta bỗng cảm giác có người đi vào phòng, quay đầu sang nhìn thì thấy…