Sau khi nói xong, trợ lý Lâm mới vô thức phát hiện ra là mình vừa nói cái gì.
Anh ta hăng quá rồi phải không? Dám đâm sếp tổng không chừa phát nào như thế?
Khuôn mặt anh ta tái mét, co ro cúm rúm ngẩng đầu nhìn sếp.
Lúc này, anh ta chỉ thấy khuôn mặt Khiết Thần lạnh ngắt như được phủ một lớp sương.
Đó không chỉ đơn thuần là vẻ vô cảm như trước đây nữa.
Khiết Thần bỗng bật cười.
Nụ cười khiến hai chân trợ lý Lâm run lẩy bẩy, suýt nữa thì quỳ phụp xuống gọi “bố ơi”.
Khiết Thần vắt chân, ngước mắt nhìn lên.
Anh lên tiếng bằng giọng nói không thể lạnh hơn.
Mỗi một từ, một chữ đều khiến trợ lý Lâm phát run.
“Chi nhánh công ty ở châu Phi, Philipin đều đang thiếu ghế đấy.
Chọn đi!”
Trợ lý Lâm dựng thẳng lưng, đầu óc xoay mòng mòng độ.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, đầu anh ta lóe lên một cách tự cứu mình.
“Cố tổng, xin anh hãy nghe tôi nói.
Sai không đáng lo, quan trọng là biết sửa”.
Khiết Thần nhìn anh ta chăm chăm nhưng không nói gì.
Trợ lý Lâm cảm nhận được bèn vội vàng lau mồ hôi trán, lập tức nói: “Có câu nói thế này ‘biết sai mà sửa ấy là cực thiện’, dù quá khứ ra sau thì chúng ta cũng phải nhìn về phía trước.
Đó là hiện tại, chẳng phải sao?”
“Chỉ cần bắt đầu từ bây giờ, Cố tổng có thể sửa đổi sự cặn bã của mình…khụ khụ, ý của tôi là sửa đổi một chút chút cái sai lầm của mình, thiếu phu nhân nhìn ra thành ý của anh thì chắc chắn sẽ lựa chọn tha thứ cho anh.
Thậm chí là sẽ lại yêu anh.
Vậy thì hôn nhân của hai người sẽ tràn đầy tình yêu thương, sống bên nhau tới đầu bạc răng long!”
Câu nói này trợ lý Lâm hơi nịnh bợ quá.
Nhưng mà…chuyện gì chẳng có thể xảy ra, chẳng phải sao?
Tóm lại là dựa vào cảm nhận của ba năm trước thì anh ta thật sự có thể nhìn ra tấm chân tình mà thiếu phu nhân dành cho Khiết Thần.
Bởi vì, anh ta tận mắt nhìn thấy ánh mắt như phát sáng của cô khi nhìn sếp tổng.
Giống như nhân vật mà anh ta từng xem trong tây du ký vậy.
Chu Nhân diễn tiên tử nhìn Châu Tinh Trì trong vai Tôn Ngộ Không cũng bằng ánh mắt phát sáng như thế.
Ánh mắt đó thật giống tình yêu mà…
Cách nói này của trợ lý Lâm rõ ràng đã cứu vãn được quyết định Khiết Thân điều anh ta đi công ty con ở Châu Phi hoặc Philipin.
Khiết Thần trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng: “Thay đổi như thế nào?”
“Hầy…”
Câu hỏi này thật sự cũng làm khó một kẻ đa di năng như trợ lý Lâm.
Bởi vì từ nhỏ anh ta đã biết lớn lên sẽ phải trợ giúp một cấp trên ưu tú như Khiết Thần.
Để có thể trở thành một trợ thủ đắc lực thì anh ta dồn toàn bộ tâm huyết vào việc học hành, không bao giờ để ý chuyện bên ngoài.
Đúng vậy, anh ta chính là con mọt sách trong truyền thuyết.
Anh ta luôn làm bạn với sách, không hề nói chuyện yêu đương bao giờ.
Tốt nghiệp đại học, vào làm công ty, anh ta từ đầu tới cuối đều đi theo Khiết Thần.
Công việc bận rộn, anh ta làm gì có thời gian có bạn gái.
Nói ra thật xót xa.
Anh ta đã độc thân hai mươi mấy năm rồi, đến tay của phụ nữ thế nào cũng chưa từng nắm bao giờ.
Cái tình yêu bé nhỏ của anh ta cũng chưa bao giờ thành hiện thực thì sao có thể đề xuất ra cách cua gái được chứ? Nếu anh ta tỏ ra là người biết tuốt, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao anh ta gánh nổi hậu quả đáng sợ đây!
Trợ lý Lâm suy nghĩ trong dáng vẻ khóc dở mếu dở.
Bỗng đầu anh ta lóe lên một suy nghĩ.
Anh ta lập tức lên tiếng, không chút do dự và giãi bày suy nghĩ của mình.
Nghe xong, Khiết Thần thản nhiên gật đầu.
Cuối cùng anh cũng phất tay đầy nhân từ cho phép trợ lý Lâm lui ra.
Sau đó anh lấy điện thoại ra bấm số.