Chương
Hứa Tịnh Nhi cười lạnh lùng. Cô chỉ muốn nói một câu: “Trên đời này chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như vậy!”
Cô định đi vào bếp rót cốc nước uống cho xả giận. Không ngờ, lúc cô đứng dậy thì đã nhìn thấy Khiết Thần đứng ngay bên cạnh mình từ lúc nào không hay. Anh nhìn chăm chăm màn hình.
Hứa Tịnh Nhi bỗng chột dạ. Cô vô thức nhích người che màn hình lại.
Dù cô vô tội nhưng chưa chắc Khiết Thần đã nghĩ như vậy. Trong mắt anh, hình tượng về cô đã sụp đổ tới mức không thể sụp đổ thêm. Đối với Khiết Thần mà nói, việc quyến rũ người khác chính là thế mạnh của cô.
Khiết Thần chậm rãi chuyển qua nhìn cô. Cô chẳng thể nhìn thấy bất kỳ biểu cảm gì của anh.
Hứa Tịnh Nhi khẽ mím môi. Hai tay cô siết chặt. Cô chần chừ vài giây, cuối cùng lựa chọn giải thích: “Tôi không hề quyến rũ anh ta”.
Nói thật lòng, nếu như cuộc hôn nhân này không thể nào kết thúc ngay lập tức thì cô vẫn muốn chung sống trong hòa bình với Khiết Thần. Chẳng ai thích gây sự cả. Huống hồ, cô càng không thích bộ dạng tức giận của anh.
Đương nhiên, trước đây cô không thích giải thích là vì Khiết Thần không bao giờ tin cô, luôn đổ oan cho cô. Cô cảm thấy uất ức và cũng cảm thấy tự ái.
Nhưng…vừa rồi anh còn bôi thuốc cho cô. Khó khăn lắm mới hâm nóng được chút tình cảm, cô không muốn mấy giây sau cả hai bên đã vung đao rút kiếm.
Có điều giải thích là việc của cô, tin hay không là ở Khiết Thần. Cô không thể kiểm soát được.
Nói xong, Hứa Tịnh Nhi càng siết nắm đấm chặt hơn. Cô nhìn xuống, cắn môi, đợi Khiết Thần trả lời.
Thời gian trôi qua, cảm giác thật lâu mà cũng thật nhanh. Hứa Tịnh Nhi bỗng nghe thấy giọng nói thản nhiên của người đàn ông: “Ừ”.
Cô không kịp phản ứng. Hai giây sau cô mới ngẩng đầu nhìn anh đầy kỳ lạ: “Anh…tin tôi sao?”
Khiết Thần nhếch môi, không trả lời mà chỉ hỏi ngược lại: “Cô thích anh ta sao?”
Câu hỏi đó khiến Hứa Tịnh Nhi lắc đầu ngay lập tức theo bản năng: “Tặng tôi tôi cũng không thèm”.
Khiết Thần cười như không cười, nói giọng uể oải: “Những phương diện khác của cô không đạt, duy chỉ có mắt nhìn là tốt hơn chút”.
“…”
Đợi đã, câu này sao nghe cứ có gì đó sai sai? Vì vậy, Khiết Thần tin cô là vì biết cô không thích Dung Vương, sẽ không đi quyến rũ anh ta sao? Còn trước đây cô quyến rũ anh là vì cô thích anh?
Nói cách khác, anh khen cô có mắt nhìn người là đang khen chính bản thân anh!
Hừ!
Hừ hừ!
Hứa Tịnh Nhi nhếch miệng cười giả tạo: “Cảm ơn lời khen của anh”.
Trước đây, lúc hai người ở cạnh nhau, Khiết Thần luôn im lặng. Vì vậy cô không biết anh nói chuyện lại cay độc đến vậy. Nếu mà năm xưa biết được anh cất giữ kỹ năng này thì có lẽ cô đã không rơi vào đầm lầy của anh rồi.
Hừ! Đúng là đàn ông!
Nói xong, Hứa Tịnh Nhi cất bước đi vào nhà bếp rót nước. Nhưng cô mới đi được một bước đã lại bị Khiết Thần kéo lại. Cô cứ thế ngã vào lòng anh.
“Khiết….ư…”
Hứa Tịnh Nhi không kịp nói gì thì đã bị Khiết Thần hôn lên môi. Hai tay anh ôm lấy mặt cô, không cho cô giãy giụa. Anh đè chặt môi mình lên môi cô.
Nụ hôn này không giống nụ hôn “ếch hôn mặt nước” trước đó mà rất mãnh liệt giống như đang trừng phạt cô vậy, khiến cô cảm thấy hơi đau.
Hứa Tịnh Nhi khẽ nhau mày. Chuyện gì vậy? Không phải anh nói tin cô sao? Sao lại nổi đóa lên rồi?
Cô đưa tay lên định đẩy anh ra nhưng không thể nhúc nhích. Cô tức giận đấm nhẹ vào ngực anh.
Thế nhưng Khiết Thần càng siết chặt cô hơn. Anh mở miệng cô, thực hiện một nụ hôn kiểu Pháp nồng nàn.
Hứa Tịnh Nhi không đỡ được thế tấn công hừng hực của anh. Tay chân cô dần mềm nhũn. Đến cuối cùng cô cứ thế mềm xụi trong lòng anh. Sau đó cô còn cảm nhận được cơ thể anh dần dần thay đổi.