Lúc này, Hứa Tịnh Nhi chỉ muốn nói rằng: ‘Cố Tuyết đúng là một thiên thần’.
Cô vốn đang cảm thấy lo lắng không biết đêm nay có được yên bình hay không.
Cô sợ Khiết Thần lại bỗng dưng tức giận và lại giày vò cô các thứ…
Nếu cô ngủ cùng Cố Tuyết thì có thể né được anh một cách hợp tình hợp lý.
Hứa Tịnh Nhi gật đầu ngay lập tức: “Ok! Cô sợ như vậy, đương nhiên tôi phải ở bên cạnh rồi! Giờ cô là nhân chứng quan trọng nhất của tôi! Tôi phải chăm sóc cho sức khỏe cũng như tâm lý của cô chứ!”
Sau đó Hứa Tịnh Nhi quay đầu nhìn vẻ âm trầm của Khiết Thần.
Cô liều mạng, nói bằng vẻ yếu đuối: “Khiết Thần, vậy…tôi đi ngủ ngoài phòng khách nhé…”
Không đợi anh lên tiếng, Hứa Tịnh Nhi đã kéo Cố Tuyết chuồn đi mất.
…
Khiết Thần nằm trên giường, lật qua lật lại, nhìn nửa giường còn lại trống không.
Đôi mắt anh càng lúc càng trở nên u tối.
Cô ấy nói gì cơ? Phải chăm sóc cho tốt sức khỏe cũng như tâm lý của Cố Tuyết sao? Vậy còn anh thì sao? Sức khỏe, tâm lý của anh không cần được quan tâm chắc? Cố Tuyết là nhân chứng thôi, còn anh là chồng cô cơ mà!
Cơn lửa giận trỗi dậy, Khiết Thần nhắm mắt, hít một hơi thật sâu để kìm nén.
Sao mà anh không nhìn ra Hứa Tịnh Nhi muốn né tránh anh cơ chứ.
Thế nhưng anh không có cách nào để kiềm chế được khát khao dành cho cô.
Hứa Tịnh Nhi sợ anh.
Anh càng sợ hơn, anh sợ Hứa Tịnh Nhi cứ mãi sợ anh như thế.
Tối nay, Cố Tuyết không để Hứa Tịnh Nhi ngủ ở ghế sô pha nữa mà kéo cô lên giường ngủ cùng.
Chiếc giường rất rộng, hai người nằm vẫn dư.
Nhưng Cố Tuyết khá bám người khác, cứ nằm sát vào Hứa Tịnh Nhi như một con chim nhỏ để ngủ.
Hứa Tịnh Nhi cũng đã hiểu rõ tính cách cô ta rồi.
Đối với người không thích thì cô ta kiêu ngạo như một cô công chúa, còn đối với người mình thích thì cô ta hoàn toàn tin tưởng và dựa dẫm.
Bộ dạng đó của Cố Tuyết khiến cô nhớ tới người em trai đáng yêu lúc nào cũng đi theo mình.
Đêm khuya.
Cửa phòng khách bị đẩy ra.
Một bóng hình cao lớn bước vào.
Thấy hai cô gái ngủ say ở phòng khách anh bèn chau mày và siết tay lại.
Một giây sau, anh chạm vào vai Cố Tuyết, đẩy cô qua một bên chẳng chút nể nang.
Sau đó anh kéo chăn cao lên, bọc chặt lấy Hứa Tịnh Nhi.
Anh bọc cả tay cả chân cô để Cố Tuyết không quay qua nữa.
Anh ngồi bên giường, nhìn Hứa Tịnh Nhi đang ngủ say, cảm nhận trái tim đang đập, đang đập…Cuối cùng anh không còn cảm giác như zombie nữa.
Sau khi Cố Tuyết tỉnh lại thì nhìn thấy một dòng tin duy nhất trong điện thoại mình.
Cô ta mở ra, sắc mặt lập tức sững sờ.
Tin nhắn là do Khiết Thần gửi tới, chỉ vỏn vẹn có vài chữ: “Em có thể biến đi được rồi đấy!”
Anh vẫn dứt khoát, đơn giản như vậy từ trước tới giờ.
Dù Cố Tuyết vẫn chưa muốn rời đi nhưng cô ta cũng không dám chọc giận Khiết Thần, đành tự động biến mất.
Cố Tuyết rửa mặt sạch sẽ, thay quần áo bước ra ăn sáng cùng Hứa Tịnh Nhi.
Sau đó cô ta đề cập tới việc về nhà.
Thực ra Hứa Tịnh Nhi rất muốn Cố Tuyết ở thêm vài ngày.
Nhưng cô không thể cưỡng cầu, đành phải nói: “Có cần tôi đưa về không?”
“Không cần đâu, tài xế tới đón tôi rồi”.
Nói xong, Cố Tuyết khựng lại, rồi bỗng ôm chầm lấy Hứa Tịnh Nhi, với vẻ khẩn cầu: “Tịnh Nhi, tôi…em cảm ơn chị, còn nữa, em yêu chị”.
Hứa Tịnh Nhi cười, ôm lấy cô bé yêu hận vô cùng rõ ràng này.
Cố Tuyết nghiêng mặt, đôi môi hồng ghé sát tai Hứa Tịnh Nhi, do dự một lúc nhưng vẫn lên tiếng nói ra vài câu…