Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

chương 279

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Hứa Tịnh Nhi im lặng hồi lâu, Cố Tuyết đưa mắt nhìn biểu cảm bình tĩnh của cô, có thể là do đồng cảm, mà cô ta có thể cảm nhận được sự tự giễu và bi thương ẩn sâu trong đáy mắt của cô.

Cố Tuyết ý thức được mình đã nói sai, động vào nỗi đau của cô, vội vàng bào chữa: “Ôi… xin lỗi, tôi lại nói luyên thuyên rồi, cô… đừng để bụng nhé”.

Một cô công chúa nhỏ chưa bao giờ nhận sai, nói ra hai từ “xin lỗi” này, giọng điệu vô cùng ngượng ngịu, nói xong liền cúi đầu, như không dám nhìn Hứa Tịnh Nhi.

Tâm trạng lạc lõng của Hứa Tịnh Nhi bỗng được kéo trở lại, thấy vậy, cô bất giác mỉm cười.

Cố Tuyết này… lúc trước rất đáng ghét, nhưng sao giờ cô lại có cảm giác cô ta khá là đáng yêu nhỉ…

Hai người cùng ngầm kết thúc chủ đề này, Hứa Tịnh Nhi nhìn thời gian, đã sắp hơn một giờ rồi, cô đóng máy tính lại, nói với Cố Tuyết: “Đừng nghĩ gì nữa cả, ngủ một giấc đi”.

Ngón tay của Cố Tuyết lại túm lấy vạt áo của Hứa Tịnh Nhi: “Tôi… tôi không dám ngủ”.

Cứ nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên toàn những hình ảnh đáng sợ vừa nãy. Cố Tuyết quyết định đi theo Hứa Tịnh Nhi, là vì lúc nguy hiểm nhất, là cô đã xuất hiện cứu cô ta, giống như chỉ cần có cô, thì cô ta không phải sợ gì nữa.

Hứa Tịnh Nhi thở dài, một lần nữa thỏa hiệp: “Tôi ở đây với cô, cô lên giường ngủ, tôi ngủ trên sofa, như vậy được chưa?”.

Ánh mắt Cố Tuyết ánh lên vẻ cảm động, cô ta gật đầu, đi đến bên giường nằm xuống.

Hứa Tịnh Nhi lấy trong tủ ra một cái chăn đắp lên người, rồi hạ đầu xuống gối, nhắm mắt lại.

Căn phòng trở nên yên tĩnh, bỗng cô nghe thấy giọng nói rất nhỏ của Cố Tuyết vang lên trong không gian tĩnh mịch: “Hứa Tịnh Nhi, cảm ơn cô”.

Được rồi, đến cảm ơn cũng ngượng ngịu nữa, người nhà họ Cố ai cũng như ai…

Cố Tuyết ngủ không được ngon giấc, chốc chốc lại tỉnh, cũng chẳng biết đã ngủ bao lâu, cô ta bỗng cảm giác có người đi vào phòng, quay đầu sang nhìn thì thấy…

Bóng hình cao lớn đi thẳng tới phía bên ghê sô pha rồi ngồi xuống giống như đang chăm chú nhìn Hứa Tịnh Nhi ngủ say.

Những ngón tay anh lướt nhẹ trên khuôn mặt cô, động tác rất đỗi dịu dàng. Anh cẩn thận, nâng niu cô giống như nâng niu một báu vật.

Sau đó, anh chậm rãi cúi xuống hôn lên môi cô. Thật lâu…

Cố Tuyết kinh hoàng chứng kiến cảnh tượng đó. Cô ta biết Khiết Thần luôn bảo vệ Hứa Tịnh Nhi. Dù là ba năm trước, hay bây giờ cũng vậy. Nhưng cô ta không ngờ Khiết Thần lại thích Hứa Tịnh Nhi.

Nếu anh thích thì tại sao lại thoái hôn? Nếu thích tại sao anh lấy mà không thừa nhận thân phận của cô?

Chính vì vậy Cố Tuyết cảm thấy việc Khiết Thần bảo vệ Hứa Tịnh Nhi chẳng qua là vì ông cụ Cố. Dù sao thì Hứa Tịnh Nhi cũng mang danh nghĩa là vợ anh nên cô mất mặt thì anh cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao.

Thế nhưng…những suy nghĩ từ trước đến nay của cô ta lúc này đã bị dao động.

Một người đàn ông nếu không thích một người phụ nữ thì sẽ chỉ ngủ với cô ta vì dục vọng, tuyệt đối sẽ không hôn cô một cách dịu dàng, ngọt ngào đến thế.

Cố Tuyết vốn bị sốc tới mức đầu óc hỗn loạn. Lúc này cô ta càng thêm hoang mang hơn. Cô ta cũng không biết cảnh tượng trước mặt là thật hay mơ nữa.

Cô ta cô gắng căng mắt ra để nhìn cho rõ, nhưng mí mắt cứ nặng trĩu. Càng muốn mở to lại càng không thể mở được. Cuối cùng cô ta nhắm mắt lại, trước mặt tối đen và ngủ thiếp đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio