Chương
Cô ta đau khổ mấp máy môi: “Khiết Thần, anh không tặng em thì tặng ai chứ?”
Khiết Thần siết chặt bó hoa, đôi mắt trở nên phức tạp. Anh nhìn Hứa Tịnh Nhi. Cô đang nhìn anh bằng ánh mắt không hiểu. Tim anh bỗng đập nhanh hơn bao giờ hết.
Trên thương trường anh vô cùng quyết đoán. Chưa có chuyện gì mà anh không làm được. Vậy mà lúc này, chỉ nói ra hai từ “tặng em” thôi cũng khó khăn đến thế. Cảm giác như có ai đó đang bóp cổ, không cho anh lên tiếng vậy.
Cố Tuyết không nhận được câu trả lời thì không chịu buông tha. Cô ta nhìn Khiết Thần, rồi nhìn theo hướng mắt của anh đang nhìn Hứa Tịnh Nhi. Một giây sau, Cố Tuyết cúi đầu, nhìn bộ quần áo đang mặc trên người mình.
Bộ đồ này là của Hứa Tịnh Nhi. Cô ta ở đây không có đồ, cũng không muốn phải rời đi nhanh như vậy nên đã mặc quần áo của Hứa Tịnh Nhi.
Lẽ nào vừa rồi Khiết Thần nhận lầm người, tưởng cô là Hứa TỊnh Nhi. Vậy thì…bó hoa này là Khiết Thần định tặng Hứa Tịnh Nhi sao?
Ok, nếu là tặng Hứa Tịnh Nhi thì cô ta sẽ không ghen.
Thế nhưng cô ta cũng chỉ suy đoán. Cô ta muốn Khiết Thần nói ra. Thế là cô ta ngẩng đầu, hỏi ngay lập tức: “Khiết Thần, hoa này là do anh mua tặng vợ phải không? Lãng mạn quá…”
Tặng cô sao?
Lúc này tới lượt Hứa Tịnh Nhi sững sờ. Ánh mắt cô từ ngạc nhiên chuyển qua hoang mang, hơn nữa còn đầy vẻ không dám tin.
Khiết Thần thật sự muốn tặng hoa cho cô sao?
Khiết Thần đứng im tại chỗ, môi mấp máy. Những từ không thể nào nói ra cứ thế mặc nghẹn trong họng anh mất mấy phút. Anh lạnh lùng nhét hoa vào tay Hứa Tịnh Nhi, sau đó quay người đi vào phòng khác, để lại bóng lưng lạnh lùng.
Hứa Tịnh Nhi đơ hình. Cố Tuyết cũng khựng lại. Cả hai nhìn nhau với vẻ mặt sững sờ.
Vậy thì bó hoa này là có ý gì.
Nhét vào tay cô tức là coi như tặng cô đúng không? Nhưng mà…có ai tặng hoa mà lại vô cảm như vậy không? Người không biết còn tưởng anh đang nhét bom chứ không phải hoa nữa.
Thấy bầu không khí trở nên khác thường, Cố Tuyết bật cười, vội vàng cứu vãn: “Tịnh Nhi, anh Khiết Thần tặng hoa hồng đẹp như vậy có vui không? Tôi muốn cũng không có này, ngưỡng mộ quá!”
Hứa Tịnh Nhi ôm bó hoa, tâm trạng cực kỳ phức tạp.
Cô thật sự không hiểu ý của Khiết Thần. Cô cũng không ngờ lần đầu tiên cô nhận hoa từ anh lại trong một tình huống oái oăm như thế này.
Nếu là trước đây, dù anh không nói lời nào thì cô cũng sẽ tự thêu dệt lên, cũng sẽ cảm thấy vô cùng ngọt ngào và vui mừng.
Còn giờ cô không dám đi suy đoán tâm tư của anh. Hơn nữa…cô cũng không cho phép bản thân ngốc nghếch nghĩ ràng Khiết Thần có gì đó đặc biệt với mình.
Hứa Tịnh Nhi cúi đầu, nhìn bó hoa hồng rực rỡ. Cô mấp máy môi, cười chua xót.
Nhưng cô nhanh chóng giấu đi tâm trạng đó, chỉ ngẩng đầu cười và nói với Cố Tuyết.
“Có lẽ không phải là đặc biệt tặng tôi đâu. Nếu như cô thích thì cầm lấy đi”.
Hứa Tịnh Nhi đưa hoa cho Cố Tuyết. Cố Tuyết lắc đầu: “Đừng vậy, dù sao thì đây cũng là tấm lòng của anh Khiết Thần. Huống hồ, anh ấy đã nói là không phải tặng tôi rồi. Nếu tôi lấy thì sao tôi đỡ được vẻ mặt lạnh như băng của anh ấy chứ”.
Cô ta thích anh họ Khiết Thần nhất và cũng sợ anh nhất.