Chương
Màn đêm buông xuống.
Cơ thể Hứa Tịnh Nhi đang suy nhược, rất nhiều lúc cảm thấy mệt mỏi, nhưng vết dao đâm cứ như muốn đối đầu với cô, mỗi lần cô muốn ngủ là lại bắt đầu vừa đau vừa ngứa. Mấy lần cô không nhịn được muốn gãi, Cố Khiết Thần lại giống như mọc mắt trên người cô, luôn có thể kịp thời tóm lấy tay cô, ngăn cô lại.
Hứa Tịnh Nhi quá khó chịu, khó mà giữ tâm trạng vui vẻ. Dù cô cũng cố gắng áp chế nhưng lại thành phản tác dụng, càng đè nén lại càng khó chịu.
Thấy vậy, Cố Khiết Thần đứng dậy, đi về phía cô, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, nói: “Đợi anh một lát, anh sẽ về nhanh thôi. Anh đi lấy thuốc giảm đau cho em, không được gãi vết thương, nhé?”.
Hai mắt Hứa Tịnh Nhi sáng lên, đáng thương nói: “Vậy anh mau quay về!”.
Cố Khiết Thần vỗ nhẹ lên đầu Hứa Tịnh Nhi, quay người rời đi.
Khoảng hai mươi phút sau, cửa phòng bệnh lại được mở ra. Anh đi vào, Hứa Tịnh Nhi mong chờ nhìn sang, nhưng lại không thấy trên tay anh cầm thuốc, mà là…
Một chiếc hộp nho nhỏ hình vuông.
Hứa Tịnh Nhi nhìn chiếc hộp với vẻ kỳ lạ. Cô không biết đây là gì, bèn lên tiếng hỏi: “Khiết Thần, đây là gì vậy?”
Đây chắc không phải là thuốc giảm đau mà anh nói tới đấy chứ? Thế nhưng cô nhìn xuôi, nhìn ngược thì thấy cái hộp nhỏ như này sao có thể khiến cô hết đau được.
Khiết Thần không trả lời ngay lập tức mà bước tới, đặt chiếc hộp nhỏ lên kệ tủ đầu giường. Sau đó anh ra vẻ một chút rồi lập tức tắt đèn trong phòng.
Căn phòng trở nên tối hơn, Hứa Tịnh Nhi vốn đã không hiểu gì, giờ lại càng hoang mang. Cô mở miệng, còn chưa kịp hỏi là Khiết Thần định làm gì thì đã bị sững sờ bởi cảnh tượng trước mắt.
Một đường sáng lấp lánh được chiếu ra từ chiếc hộp, rọi thẳng lên bức tường phía giường bệnh. Trên bức tường trắng hình thành một màn hình.
Hóa ra chiếc hộp nhỏ này là một máy chiếu cỡ nhỏ.
Chỉ có điều, Khiết Thần làm tới mức này để làm gì?
Khiết Thần đi tới bên giường, lật chăn ra, ngồi xuống bên cạnh Hứa Tịnh Nhi. Anh cầm điện thoại mở một video.
Đoạn video được phát ngay trên màn hình. Hứa Tịnh Nhi xem, bèn hỏi: “Đây…chẳng phải là bộ phim trước đây chúng ta từng xem sao?”
Đây chính là bộ phim mà Cố Tuyết lấy danh nghĩa của cô hẹn Khiết Thần xem. Chỉ có điều sau đó Từ Soái là người đi xem cùng cô gái.
“Đúng vậy”, Khiết Thần thản nhiên đáp lại.
“Vì vậy…anh muốn em xem phim để thay đổi sự chú ý của em sao?”
Người đàn ông vẫn gật đầu: “Đúng vậy”.
Anh dừng lại rồi bổ sung thêm một câu: “Tất cả các loại thuốc em phải dùng bây giờ đều tuân thủ nghiêm ngặt theo lời dặn của bác sĩ. Thuốc giảm đau không được uống nhiều”.
Thôi được. Khiết Thần vì muốn cô mau chóng hồi phục nên dù có nghiêm khắc với mình thì cô cũng biết anh vì muốn tốt cho cô.
Chỉ có điều…