Chương
Qua một tuần, cuối cùng vết thương của Hứa Tịnh Nhi cũng ổn định, đang dần lành lại, cũng không còn khó chịu nữa, thế là cô xin Cố Khiết Thần đưa cho cô máy tính xách tay.
Mấy ngày nay, cô xin gì Cố Khiết Thần cũng đồng ý, nhưng lần này anh từ chối không chút suy nghĩ: “Em cần tĩnh dưỡng, không nên nhìn máy tính”.
“Em đã khỏe hơn nhiều lắm rồi, anh chăm sóc chu đáo như vậy cơ mà”.
Hai tay Hứa Tịnh Nhi chắp trước ngực tỏ vẻ cầu xin, giọng nói cũng hòa hoãn hơn: “Em nằm mãi trên giường xương cốt cũng cứng ngắc cả rồi, nếu còn không động não thì sẽ thành kẻ vô dụng mất”.
Cố Khiết Thần không thèm ngước mắt lên, tiếp tục từ chối: “Không được”.
“Cố Khiết Thần, chỉ một lúc thôi, em chỉ xem gần đây có tin tức nào đáng đưa tin hay không thôi”, Hứa Tịnh Nhi chớp đôi mắt to tròn đen láy với Cố Khiết Thần.
Cố Khiết Thần vẫn ngồi im không động đậy, không nhìn cô cái nào, từ chối lần thứ ba: “Không được”.
Khốn kiếp, anh là máy lặp lại sao? Hứa Tịnh Nhi bực bội, cắn môi dưới, hằm hằm lườm anh.
Dường như Cố Khiết Thần cảm nhận được ánh mắt tức giận của cô, cuối cùng cũng dời mắt khỏi đống báo cáo dày cộp, nhìn về phía Hứa Tịnh Nhi. Anh mím môi, đôi chân thon dài vắt chéo lên nhau đầy tao nhã, bình thản nói: “Em chỉ cần một tin tức, cần gì phải khổ cực đi tìm?”.
“…”, Hứa Tịnh Nhi câm nín một lúc, rồi hỏi vặn lại: “Em không tìm thì lấy đâu ra tin?”.
Người đàn ông hé môi, thốt ra tám chữ: “Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt”.
Hứa Tịnh Nhi mới đầu còn chưa hiểu, ngẩn người ra, sau đó nhanh chóng hiểu ra: “Anh chịu để em lấy tin sao?”.
Cố Khiết Thần trước giờ không nhận phỏng vấn, mà luôn rất khiêm tốn. Bất kể là tờ báo có tầm ảnh hưởng đến đâu đều muốn phỏng vấn anh, nhưng đều bị từ chối. Bây giờ anh chủ động chấp nhận phỏng vấn đặc biệt, không nhận lời chính là đồ ngốc.
Hứa Tịnh Nhi lập tức cười tít mắt: “Để em chuẩn bị một số câu hỏi”.
Không có máy tính, Hứa Tịnh Nhi lấy luôn giấy và bút ra, ghi một số câu hỏi về công việc, năng lực cá nhân. Nửa tiếng sau, cô kiểm tra qua loa, thấy ổn rồi mới ngẩng đầu lên, nghiêm mặt nói: “Cố Khiết Thần, có thể bắt đầu được chưa?”.
Cố Khiết Thần đứng dậy, sải bước đến bên cạnh giường, kéo chiếc ghế ngồi xuống, tư thái tao nhã, khí chất cao quý.
Hứa Tịnh Nhi lấy điện thoại, bật chế độ ghi âm, sau đó đặt giữa hai người, cô e hèm, sau đó hỏi từng câu một.
Cố Khiết Thần rất phối hợp với cô, trả lời hết các câu hỏi cô đưa ra.
Phải biết rằng, những chuyện liên quan đến anh, mỗi chuyện đều đáng giá nghìn vàng. Hứa Tịnh Nhi đã có thể dự đoán, sau khi bài phỏng vấn này của cô được công bố, thì tạp chí kỳ đó sẽ cháy hàng, vậy là cô có thể nhận được rất nhiều tiền rồi.
Trả lời xong câu hỏi cuối cùng, Hứa Tịnh Nhi hài lòng mãn nguyện bấm dừng ghi âm, đang định nói cảm ơn đã hợp tác, thì Cố Khiết Thần đã lên tiếng trước: “Còn thiếu một câu hỏi”.
Hứa Tịnh Nhi vô thức nhìn tờ giấy viết câu hỏi của mình, cô đã hỏi hết rồi mà, còn thiếu câu nào chứ?
Cô nhíu mày suy nghĩ, cảm thấy các câu hỏi của mình đã rất thích hợp rồi, tại sao Cố Khiết Thần vẫn không hài lòng chứ? Hay là… Cố Khiết Thần muốn bổ sung thêm nội dung gì sao?
Phỏng vấn cũng có trường hợp như vậy, ngoài các câu hỏi phóng viên đưa ra, còn có thông tin người được phỏng vấn chủ động tiết lộ.