Chương
…
Ngày hôm sau.
Lúc Hứa Tịnh Nhi tỉnh dậy thì đã không thấy bóng dáng của Cố Khiết Thần. Cô nghĩ chắc là anh đã đến công ty rồi, mấy ngày nay công việc chồng chất, chắc anh phải bận rộn một thời gian.
Sau khi đánh răng rửa mặt, Hứa Tịnh Nhi uống một bát tổ yến cô Lâm đã chưng, rồi lại ăn bữa sáng mà cô ấy cất công nấu nướng. Xong xuôi cô vào phòng làm việc, lấy máy tính, bắt đầu tập trung viết bản thảo.
Cô là kiểu người đã vùi đầu vào công việc là sẽ quên ăn quên ngủ. Trước kia Cố Khiết Thần vẫn luôn theo sát cô, rất nghiêm ngặt và hà khắc, yêu cầu cô cứ cách nửa tiếng lại phải nghỉ ngơi rồi mới tiếp tục. Bây giờ anh không có đây, đương nhiên là cô ném hết ra sau đầu.
Nào ngờ, tròn phút sau, điện thoại của cô đổ chuông.
Hứa Tịnh Nhi liếc nhìn, không ngờ là Cố Khiết Thần, cô không nghĩ nhiều, ngón tay lướt qua màn hình, bấm nút nghe: “A lô”.
Anh nói thẳng luôn: “Em đã làm việc nửa tiếng rồi, nghỉ ngơi đi”.
“…”
Việc này mà anh cũng biết sao?
Hứa Tịnh Nhi vô thức ngẩng đầu nhìn phòng làm việc một lượt, Cố Khiết Thần không có đây mà… Lẽ nào anh lắp camera trong phòng làm việc?
Nhưng cô biết rất rõ thủ đoạn cứng rắn của Cố Khiết Thần, cũng không phản bác mà ngoan ngoãn đáp: “Được, em nghỉ ngơi ngay đây”.
Hứa Tịnh Nhi tắt điện thoại, ném sang một bên, ôm máy tính về phòng ngủ, ngồi trên sô pha tiếp tục viết bản thảo.
Mới gõ được mấy chữ, điện thoại lại đổ chuông, vẫn là Cố Khiết Thần gọi.
Hứa Tịnh Nhi không dám không nghe máy, lập tức bấm nút nghe, mặt không đỏ tim không loạn, nói: “Cố Khiết Thần, em đã nghỉ rồi, thật đấy”.
Người đàn ông hừ nhẹ một tiếng, gằn từng chữ: “Hứa Tịnh Nhi, hoặc là em bỏ máy tính trong tay em xuống, hoặc là để anh về”.
“…”
Nếu Cố Khiết Thần mà về thì cô đừng mong làm việc nữa.
Hứa Tịnh Nhi đầu hàng: “Anh làm việc của anh đi, em sẽ tự giác tuân thủ quy định nửa tiếng nghỉ ngơi một lần, như vậy là được rồi chứ?”.
“Tốt lắm”.
Hứa Tịnh Nhi cũng không muốn thách thức Cố Khiết Thần nữa, nếu không anh quả thực sẽ chạy về kè kè bên cạnh cô mất. Cô đứng dậy, ra phòng khách đi lại, lấy bình tưới vòi sen tưới nước cho mấy chậu cây cô trồng. Nghỉ ngơi kha khá rồi cô mới quay về phòng ngủ, ôm máy tính tiếp tục làm việc.
Chuông điện thoại lại réo lên.
Hứa Tịnh Nhi vốn tưởng lại là lão quản gia Cố Khiết Thần, nhưng trên màn hình điện thoại lại hiển thị tên của Tiêu Thuần.
Cô thở phào, bấm nút nghe: “Thuần Thuần”.
“Tịnh Nhi, hôm nay cậu có thời gian không? Để chúc mừng cậu đã bình phục, mình mời cậu ăn cơm, mình cũng… có chuyện muốn nói với cậu”.
Hứa Tịnh Nhi dưỡng bệnh gần nửa tháng, cảm thấy rất bí bách, có thể ra ngoài đi dạo, hít thở không khí trong lành, cô mong còn chẳng được.