Chương
Tiêu Thuần nhún vai, tỏ ý sao cũng được. Sau đó cô ấy tiếp tục: “Trải qua hai lần này, em và sếp Trần đều cho rằng, những ngôi sao đang nổi trong giới giải trí ẩn chứa quá nhiều nhân tố không ổn định. Người nào trong sạch thì không nổi tiếng, còn những người nổi lên được thì lại không sạch sẽ, cũng chẳng biết ngày nào sẽ lại dính thêm tin đồn xấu”.
“Vì vậy, trong việc chọn người đại diện lần này, em đã thay đổi theo một hướng tư duy khác. Thực ra…không nhất định phải mời ngôi sao nổi tiếng, mà chọn một người hơi nổi cũng được nhưng hình tượng tích cực, năng lượng tích cực, hơn nữa còn chịu hợp tác là ok”.
Nói tới đây Tiêu Thuần hơi dừng lại, nhìn về phía Khiết Thần. Cố ấy muốn xem biểu cảm của anh thế nào. Thế nhưng mặt anh vẫn lạnh như tiền, căn bản không thể quan sát được gì.
Tiêu Thuần khẽ chớp mắt, bặm môi và lên tiếng: “Em đề nghị…”
Cô ấy mới nói vậy thôi thì đã bị Khiết Thần đáp lại: “Không đạt”.
“…”
Tiêu Thuần biết dù cô chưa nói cái tên đó ra thì Khiết Thần cũng biết là cô ấy định nói tới ai. Chỉ là không ngờ anh lại dứt khoát như vậy.
Thế nhưng điều đó cũng nằm trong dự liệu của người kia.
Sau khi Tiêu Thuần rời khỏi phòng làm việc tầm năm phút thì điện thoại nội bộ đổ chuông. Khiết Thần ấn nút nghe, trợ lý Lâm lên tiếng: “Cổ tổng, cô Vân tới, anh có muốn gặp không?”
“Không gặp”.
Sau hai từ dứt khoát, Khiết Thần lạnh lùng nói thêm một câu: “Trợ lý Lâm, anh đừng có nói với tôi là sau bao nhiêu năm anh làm với tôi thì đến khả năng lựa chọn cũng kém như vậy đấy nhé”.
Trợ lý Lâm đột nhiên cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Anh ta lập tức đáp lại: “Cố tổng, tôi biết rồi. Những người và việc không quan trọng thì tôi sẽ từ chối hết. Sẽ không làm phiền anh nữa”.
Sau đó, anh ta chỉ nghe thấy tiếng cộp vang lên vô cùng dứt khoát.
Trợ lý Lâm lau mồ hôi trán, thở dài.
…
Năm rưỡi chiều, Khiết Thần tan làm như thường lệ.
Anh đứng dậy, kéo ống tay xuống, đóng cúc lại. Anh tiếp tục cầm áo vest lên, mặc vào người, rồi cầm ví tiền và chìa khóa, sải bước đi ra khỏi phòng làm việc.
Trợ lý Lâm cùng anh đi xuống. Lúc họ bước tới đại sảnh của công ty thì Vân Nhu đứng dậy ngay tại ghế sô pha của khu vực nghỉ ngơi trong dáng vẻ nho nhã. Cô gái đi giày cao gót bước tới.
Cứ thế Vân Nhu đứng trước mặt Khiết Thần, nở nụ cười dịu dàng, đẹp tới mức rung động lòng người.
Trợ lý Lâm nhìn thấy Vân Nhu thì cảm thấy kỳ lạ lắm. Cố tổng đã từ chối rồi. Anh ta tưởng Vân Nhu đã rời đi, không ngờ cô ta vẫn đợi ở đại sảnh.
Từ mười giờ sáng tới tận bây giờ sao? Cả một ngày trời?
Anh ta không khỏi nhìn Vân Nhu thêm lần nữa. Chuyện này…đợi cả ngày trời mà vẫn giữ được vẻ nho nhã, thản nhiên như thế này sao? Đúng là cao thủ.
Vân Nhu nhìn Khiết Thần bằng vẻ dịu dàng. Giọng nói như đàn gảy bên tai vô cùng dễ nghe: “Khiết Thần, anh không chịu gặp em thì em đành phải gặp anh thôi. Em có thể làm chậm trễ vài phút của anh không?”
Khiết Thần liếc nhìn cô ta, nhếch miệng nói vô cùng đơn giản: “Không thể”.
Vân Nhu mỉm cười: “Khiết Thần, anh vẫn giống như trước đây. Lúc xảy ra scandal vẫn mặc kệ. Thế nhưng thực ra anh càng quan tâm thì lại càng làm ra vẻ dửng dưng”.