Chương
Vân Nhu tươi cười, lúc này cô ta mới nhìn sang trợ lý thứ ba, nhìn dấu năm ngón tay trên mặt người trợ lý, trong mắt có vẻ lo lắng: “Chắc em đau lắm nhỉ? Đợi lát nữa chị sẽ mua chút thuốc cho em, tính vào tiền của chị. Ngày mai cho em nghỉ làm một ngày, nghỉ ngơi cho tốt”.truyen
Trợ lý thứ ba miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Cảm ơn chị Nhu”.
“Được rồi, vậy tiếp tục luyện tập thôi”.
Vân Nhu uyển chuyển quay đi, ngồi xuống trước đàn piano, hai tay đặt lên phím đàn, tiếp tục đánh đàn.
…
Ngày mở tiệc gia đình theo thường lệ.
Cố Khiết Thần đích thân lái xe đưa Hứa Tịnh Nhi về. Vừa về đến nhà cũ, hai người xuống xe, Cố Khiết Thần dắt tay Hứa Tịnh Nhi một cách tự nhiên đi vào nhà chính.
Cố Tuyết là người đầu tiên chạy ra, chạy ào tới chỗ Hứa Tịnh Nhi muốn ôm cô, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lẽo của Cố Khiết Thần buộc phải phanh gấp, thế là cô ta dừng lại trước Hứa Tịnh Nhi với khoảng cách chỉ có nửa bước chân.
Cô ta chỉ đành dùng ánh mắt quan sát Hứa Tịnh Nhi, quan tâm hỏi: “Chị dâu, vết thương của chị đỡ hơn chưa? Em vốn muốn đi thăm chị, nhưng…”.
Sau đó cô ta lại cảm giác được ánh nhìn chết chóc của anh họ mình, sợ đến mức trái tim run rẩy, không nói tiếp được nữa.
Hứa Tịnh Nhi tò mò hỏi tới: “Nhưng… gì?”.
Cố Tuyết cắn môi dưới.
Nhưng anh Khiết Thần không cho cô ta đi, chê cô ta ồn ào, gây ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi tĩnh dưỡng của chị dâu! Nói thẳng ra là không muốn cô ta đi theo làm kỳ đà cản mũi! Khiến cô ta ngày nào cũng lo lắng cho chị dâu, nhưng không thể đến thăm nom chăm sóc!
Cô ta thực sự rất muốn tố cáo anh!
Cố Tuyết hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí nói: “Nhưng gặp… gặp một số chuyện, nên không có thời gian đến thăm chị. Chị dâu, chị không trách em chứ?”.
Má ơi, ánh mắt của anh họ thật là đáng sợ, thôi thì cô ta cứ nhún nhường cho rồi, nếu không sau này sợ là cô ta còn không được phép gặp chị dâu luôn.
“Sao có thể chứ?”, Hứa Tịnh Nhi giơ tay, khẽ xoa đầu Cố Tuyết, cười nói: “Em yên tâm đi, vết thương của chị đã khỏi rồi”.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt”.
Cố Tuyết thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nhìn Hứa Tịnh Nhi với ánh mắt khâm phục: “Chị dâu, chị thật là dũng cảm, nếu là em, em nhìn thấy dao thôi là đã sợ đến ngất đi rồi. Chị là thần tượng của em, sau này em cũng phải dũng cảm như chị”.
Hứa Tịnh Nhi không khỏi bị mấy lời của cô ta chọc cho bật cười.
Dũng cảm với không dũng cảm cái gì chứ… Cô không hề dũng cảm, chỉ là gặp được người có thể khiến cô trở nên dũng cảm mà thôi…
…
Những người khác của nhà họ Cố đều đã đến, đang ngồi ở sô pha trong phòng khách nói chuyện với ông cụ Cố.