Chương
Ồ, muốn mời một Tổng giám đốc dùng từng phút từng giây để tính tiền làm đối tác hợp tác, đúng là áp lực như núi.
Hứa Tịnh Nhi chớp mắt mấy cái, e hèm, nói với giọng điệu vô cùng khẩn thiết: “Trăm núi nghìn sông cũng là tình, anh giảm giá được không?”.
Cố Khiết Thần đáp trả nhanh gọn dứt khoát: “Không được”.
Hứa Tịnh Nhi túm tóc, đứng dậy, đi qua đi lại ở cửa phòng, dùng sự thông minh tài trí của cô để suy nghĩ. Lần tiếp theo lên tiếng, giọng nói cô đầy nũng nịu: “Vậy… có thể tính giá vợ chồng cho em không?”.
Giá vợ chồng…
Đôi mắt Cố Khiết Thần đầy ý cười, khiến khuôn mặt lạnh lùng của anh trở nên hiền hòa hẳn. Anh ngồi dựa vào ghế lái, một lát sau mới lười biếng nói: “Được”.
Nhận được sự đồng ý của anh, hai mắt Hứa Tịnh Nhi sáng lên.
Vốn dĩ cô còn tưởng mình phải tốn nhiều nước bọt hơn để thuyết phục anh, không ngờ giây trước anh còn lạnh lùng, giây sau lại dễ nói chuyện như vậy, đúng là người đàn ông dễ thay đổi.
Nhưng mà cô thích!
“Em nói đi, cần anh làm gì?”.
Hứa Tịnh Nhi nghiêm mặt, nói rành rọt từng từ: “Em muốn mượn anh để làm cáo mượn oai hùm”.
…
Cố Khiết Thần vừa tắt máy xong, lại có một cuộc điện thoại khác gọi đến luôn.
Anh nhìn hiển thị cuộc gọi, ngón tay lướt trên màn hình, kề vào tai: “Nói”.
Giọng nói vô cùng gấp gáp của trợ lý Lâm vang lên ở bên kia: “Cố tổng, bao lâu nữa thì anh về công ty? Các lãnh đạo cấp cao đều đã có mặt ở phòng họp, chờ anh đến để bắt đầu cuộc họp”.
Ngón tay Cố Khiết Thần gõ mấy cái trên vô lăng, nói: “Hôm nay tôi không về công ty, dời lịch họp”.
“Cái gì?”.
Một tiếng trước trợ lý Lâm gọi điện thoại cho anh, anh đâu có nói như vậy. Rõ ràng anh đã nói là sẽ về công ty đúng giờ mà.
Bây giờ các lãnh đạo cấp cao đều đang ngồi trong phòng họp chờ, anh lại nói với anh ta là không về?
“Tại sao chứ?”.
Vốn dĩ anh đưa ra quyết định không cần giải thích với trợ lý Lâm, nhưng lúc này, Cố Khiết Thần rất vui lòng chia sẻ với anh ta: “Vợ tôi mời tôi, tất cả thời gian hôm nay của tôi đều thuộc về cô ấy”.
“…”
Vậy là lý do chỉ là đi chơi với vợ?
Trợ lý Lâm cảm thấy hơi suy sụp, nghĩ đến việc lát nữa phải đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của các lãnh đạo cấp cao, anh ta giãy đành đạch: “Cố tổng, công ty cần anh!”.
Ít nhất thì cứ về công ty họp trước đã cũng được.
“Ồ”, Cố Khiết Thần nhếch môi: “Vợ tôi cần tôi hơn”.
Không chỉ bị trúng đòn chí mạng, mà còn bị ép ăn “cơm chó”, trợ lý Lâm thầm than khổ.
“Không có chuyện gì thì hôm nay đừng gọi cho tôi”, Cố Khiết Thần dừng một giây, bồi thêm nhát nữa: “Có chuyện gì cũng đừng gọi”.