Chương
Đã không giúp được gì, còn liên lụy cô ta, cô ta ở bên cạnh Cố Khiết Thần đã bị bạn bè của anh bài xích, khinh thường, nếu như lại có thêm bố mẹ nghèo khổ, há chẳng phải lại càng có thêm khoảng cách với Cố Khiết Thần hay sao.
Nhưng vì để biết được chân tướng, cô ta đã bỏ ra rất nhiều tiền, thuê một thám tử tư đi điều tra, mới tìm thấy bố mẹ đẻ.
Sau khi phối hợp diễn một màn tái hợp đẫm nước mắt với bọn họ, cô ta liền hỏi thẳng vào vấn đề.
Hóa ra, lời Cố Khiết Thần nói là thật.
Bố mẹ đẻ của cô ta, trong một lần tình cờ, đã có được lời hứa của người đó.
Vì bố mẹ đẻ của cô ta luôn tìm kiếm cô ta, còn nói cô ta rất thích biểu diễn, sau này muốn trở thành ngôi sao lớn, để tất cả mọi người biết đến.
Thế là, người đó đã hứa: Nhất định sẽ giúp họ tìm con gái, còn dùng hết sức để khiến cô ta trở thành ngôi sao.
Tất cả những gì Cố Khiết Thần làm, đều là vì một người, mà người đó là…
Nghĩ đến đây, Tô Tử Thiến nhìn bóng lưng của Hứa Tịnh Nhi, trong lòng tràn đây sự căm ghét, nhưng rất nhanh, sự căm ghét đó đã được đè nén, trở thành chế giễu và thương hại.
Cô ta một lần nữa lên tiếng, từng chữ phát ra rõ rệt: “Hứa Tịnh Nhi, giờ cô xem thường tôi, có phải cô nghĩ rằng Khiết Thần ruồng bỏ tôi, là cô thắng rồi phải không?”.
“Hứa Tịnh Nhi, tôi thấy bi thương thay cho cô đấy, bởi vì… tôi bây giờ sẽ là cô sau này!”.
Hứa Tịnh Nhi vẫn không dừng bước, có vẻ như không hứng thú với những gì cô ta nói.
Tô Tử Thiến sao có thể cam tâm, cô ta khó khăn bò dậy, bước đuổi theo, chặn trước mặt cô, tiếp tục nói: “Hứa Tịnh Nhi, nể tình chúng ta đều là người thay thế, tôi nói cho cô biết, ba năm qua Khiết Thần tốt với tôi như vậy, đều là vì Vân Nhu! Vân Nhu là mối tình đầu của anh ấy! Người anh ấy yêu xưa nay vẫn là cô ta!”.
Hai chữ Vân Nhu khiến ánh mắt Hứa Tịnh Nhi hơi nghiêm nghị, Tô Tử Thiến cũng biết Vân Nhu?
Thấy vậy, Tô Tử Thiến lại cười khanh khách. Dường như cô ta rất thưởng thức vẻ mặt của Hứa Tịnh Nhi, trong mắt hiện lên vẻ hả hê. Cô ta tấm tắc lên tiếng: “Xem ra cô cũng đã nghe nói tới Vân Nhu rồi, không cần tôi phải giới thiệu thêm nữa nhỉ. Người con gái ưu tú, cao quý tao nhã như vậy, giống như tác phẩm nghệ thuật đặt trong lồng kính, chúng ta và cô ta khác xa một trời một vực”.
Tô Tử Thiến nói đến cuối thì lại biến thành cảm khái.
Nói thật, năm xưa Cố Khiết Thần ruồng bỏ cô ta vì Hứa Tịnh Nhi, trong lòng cô ta vô cùng không phục, cực kỳ không cam tâm. Không phải Hứa Tịnh Nhi dựa vào mấy thủ đoạn dơ bẩn mới có thể lên chức sao?
Bàn về ngoại hình tài năng, cô ta tự nhận mình không thua kém gì Hứa Tịnh Nhi, chỉ thua ở chỗ cô ta không xấu xa ghê tởm như Hứa Tịnh Nhi.
Cho nên, dựa vào đâu chỉ có một mình cô ta rơi vào địa ngục? Dù có chết, cô ta cũng phải kéo theo Hứa Tịnh Nhi!
“Hứa Tịnh Nhi, có phải cô cho rằng Khiết Thần bỏ rơi tôi là vì cô?”, Tô Tử Thiến lại lạnh lùng lên tiếng: “Ha, vốn dĩ tôi cũng nghĩ như vậy, tôi còn ngu ngốc đi hỏi Khiết Thần, tôi còn tìm lý do, tìm nỗi khổ thay anh ấy”.
“Tôi nghĩ, chắc cô hiểu vì sao tôi lại cố chấp, không buông bỏ được như vậy? Khiết Thần muốn đối tốt với một cô gái thì vô cùng cưng chiều, muốn gì được nấy, thật sự dâng cả thế giới đến trước mặt cô ấy để cô ấy vui, khiến người ta ngộ nhận trong mắt anh ấy chỉ có mình người đó, trong lòng cũng chỉ có mình người đó, anh ấy chỉ yêu một mình người đó”.