Chương
“Cô nói đúng, ai cười đến cuối cùng mới là người thắng, nhưng người cười đến cuối cùng sẽ là tôi, chứ không phải cô”.
Vân Nhu nhìn bàn tay Hứa Tịnh Nhi siết chặt, gân xanh ở mu bàn tay nổi hết cả lên, mới không nhanh không chậm đưa ra kết luận: “Hứa Tịnh Nhi, tôi và Khiết Thần chuẩn bị bắt đầu lại rồi, nếu tôi là cô, ít nhất cũng phải giữ lại chút thể diện cuối cùng cho mình, chủ động ly hôn, nếu không, ba năm trước bị hủy hôn, lần này còn muốn bị ly hôn sao?”.
Thực ra những lời Vân Nhu nói vừa rồi không khiến Hứa Tịnh Nhi dao động nhiều, nhưng câu cuối cùng của cô ta quả thực đã giẫm mạnh vào chỗ đau nhất trong lòng cô.
Ba năm trước, Cố Khiết Thần vô duyên vô cớ vứt bỏ cô vẫn luôn là nỗi đau mà cô luôn canh cánh trong lòng, sắc mặt cô lập tức trở nên trắng bệch.
Vân Nhu biết rõ ràng mọi chuyện giữa cô và Cố Khiết Thần, mà cô ta vẫn luôn ở nước ngoài. Vậy thì chỉ có thể cho thấy, những chuyện này đều do chính Cố Khiết Thần nói với cô ta.
Bắt đầu lại… bắt đầu lại…
Cố Khiết Thần đã kết hôn với cô, mà lại nói là bắt đầu lại với Vân Nhu?
Hóa ra anh thực sự không buông bỏ được Vân Nhu, thế nên cho dù cô ta trả lại nhẫn cho anh, anh vẫn giữ gìn cẩn thận, thế nên chờ sau khi giải quyết xong quan hệ hôn nhân với cô, anh sẽ cầu hôn lại Vân Nhu sao?
Thời gian này anh đối xử tốt với cô, lo lắng cho cô, thực sự chỉ để trả lại nhát dao mà cô đỡ thay anh sao?
Vân Nhu nhấc ly cà phê lên, chậm rãi uống từng ngụm, cho cô thời gian tiêu hóa.
Thấy sắc mặt Hứa Tịnh Nhi dần trở nên đau khổ, thậm chí cơ thể còn khẽ run rẩy, cô ta đặt chiếc ly xuống, lấy khăn giấy tao nhã lau môi, nói: “Hứa Tịnh Nhi, cô vẫn luôn kiên trì muốn trả một tỷ tệ cho Khiết Thần mới chịu đường ai nấy đi. Tôi có thể thành toàn cho cô, một tỷ tệ này tôi cho cô”.
“Cứ coi như là tôi bồi thường cho cô, dù sao… bao năm nay cô bị kẹp giữa tôi và Cố Khiết Thần, cảm giác bị coi như đồ chơi cũng khó chịu lắm”.
Bồi thường?
Hứa Tịnh Nhi bỗng bật cười: “Cô có biết Luật hôn nhân không?”.
Cô nghiêng đầu, liếc nhìn Vân Nhu, cười chế giễu: “Một tỷ tệ? Cô có biết giá trị con người của tôi hiện giờ là bao nhiêu không? Tôi và Cố Khiết Thần đã đăng ký kết hôn, là vợ chồng được pháp luật bảo vệ, anh ấy không chỉ là người của tôi, mà tiền của anh ấy cũng là của tôi! Chỉ một tỷ tệ mà cũng đòi đuổi tôi? Cô tỉnh ngủ chưa vậy?”.
Hứa Tịnh Nhi cố gắng thu lại tất cả cảm xúc, cao ngạo hất cằm: “Vân Nhu, cô muốn bắt đầu lại với Cố Khiết Thần, hoặc là làm kẻ thứ ba vĩnh viễn không được công khai, hoặc là quỳ xuống xin tôi!”.
“Cô!”, Vân Nhu quả thực đã bị phản ứng bất ngờ này của Hứa Tịnh Nhi chọc cho tức điên lên, sắc mặt còn khó coi hơn Hứa Tịnh Nhi khi nãy.
…
Hứa Tịnh Nhi ra ngoài, ngồi vào trong xe, tất cả sự ngụy trang lập tức biến mất trong nháy mắt. Cô ôm mặt, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy qua kẽ tay.
Nếu cô không yêu Cố Khiết Thần, hoặc là không yêu sâu sắc đến như vậy, thì đã không bị những lời nói của Vân Nhu làm cho suy sụp, nhưng… cô không khống chế được trái tim mình, cô buồn muốn chết đi được.
…