Chương
Làm sao cô có thể cam tâm…
Nghĩ một hồi, cô lại bắt đầu cảm thấy nực cười. Nếu Cố Khiết Thần không cần cô, cô không cam tâm mà có thể khiến anh thay đổi ý định được sao? Cô trốn tránh là có thể xoay chuyển được sao?
Trong lúc Hứa Tịnh Nhi suy nghĩ lung tung, Cố Khiết Thần vẫn luôn im lặng bỗng nhiên lên tiếng: “Hứa Tịnh Nhi, em đang trốn tránh anh?”.
Mặc dù là câu nghi vấn, nhưng giọng điệu của anh lại khẳng định.
Mạch suy nghĩ lập tức bị kéo về, đáy mắt Hứa Tịnh Nhi nhanh chóng lóe lên vẻ hoảng loạn, nhưng chẳng mấy chốc cô đã bình tĩnh lại, lắc đầu: “Không có”.
Cằm cô bỗng dưng bị ngón tay thon dài nắm lấy, đầu Hứa Tịnh Nhi bị ép buộc ngẩng lên, không tránh khỏi đôi mắt có thể nhìn thấu lòng người của anh.
Trái tim Hứa Tịnh Nhi đập thình thịch.
Cố Khiết Thần dường như không nghe thấy lời phủ nhận của Hứa Tịnh Nhi, hỏi tiếp: “Vì sao?”.
Hứa Tịnh Nhi im lặng.
Cô biết, nếu lúc này cô nói rõ ra, có lẽ… bọn họ sẽ thật sự chia tay nhau, cũng có thể cho dù cô không nói rõ trước, Cố Khiết Thần cũng thuận theo chủ đề này mà nói tiếp.
Cô không khỏi cắn môi, nhìn đôi môi khẽ động đậy của anh. Cô giống như đang đợi tuyên án, đợi câu nói tiếp theo của anh.
“Hứa Tịnh Nhi, anh…”.
Cố Khiết Thần khó có khi không dễ mở miệng. Anh dừng lại mấy giây, đôi môi mỏng mím lại, sau đó mới chậm rãi nói: “Có phải anh đã làm sai gì rồi không?”.
Theo lời anh nói ra, gương mặt tuấn tú thoáng qua vẻ cực kỳ mất tự nhiên, thậm chí đôi mắt đen của anh cũng không nhìn cô nữa.
Yết hầu của Cố Khiết Thần chuyển động, cứng nhắc nói ra từng chữ những lời muốn nói: “Anh không hiểu tâm tư phụ nữ các em cho lắm, nếu anh làm sai thì em cứ nói, anh… sẽ cố gắng sửa đổi”.
Tối đó, người phụ nữ đó nói với anh, nếu làm cách nào cũng không thể khiến phụ nữ vui lên, vậy thì nhận sai là cách đơn giản mà hữu hiệu nhất.
Hứa Tịnh Nhi sững sờ, cô còn tưởng anh sẽ ngửa bài với cô, nhưng anh lại nói ra lời như vậy…
Cô nói thì anh có thể sửa sao?
Cô muốn anh thích cô, anh cũng có thể sửa sao?
Trong thoáng chốc, cô suýt thì buột miệng nói ra câu đó, nhưng lời đến bên miệng lại bị chút lý trí cuối cùng của cô ép trở về.
Cô hiểu rõ, Cố Khiết Thần không làm sai điều gì, anh chỉ không yêu cô mà thôi…
Anh nuông chiều bao dung cô, ba năm trước là vì sự săn sóc của cô, bây giờ là vì cô đỡ cho anh nhát dao. Lần nào cũng không liên quan đến tình yêu, cứ phải kể đến một chữ tình thì cũng chỉ là ân tình.
Dưa còn non mà cố hái sẽ không ngọt, ngược lại sẽ đắng đến mức đáng sợ, đắng đến mức khiến người ta vô cùng khó chịu.
Hứa Tịnh Nhi nuốt hai ngụm nước bọt, áp chế mọi sự chua chát trong cổ họng: “Anh không làm sai, không làm sai…”.