Chương
Anh còn tưởng mình có cơ hội bù đắp và níu kéo, thế nhưng… con người luôn phải trả giá cho những việc bản thân từng làm, không ai có thể thoát được.
Nhưng vừa nghĩ đến việc phải buông tay, vừa nghĩ đến việc sau này không có bất cứ quan hệ gì với cô, thế giới của anh sẽ trở về tăm tối vô tận như trước, anh lại không khỏi cảm thấy sợ hãi hoảng loạn…
Tuy thời gian này không gặp nhau, nhưng anh vẫn chưa thể suy nghĩ rõ ràng rốt cuộc mình nên làm gì.
Làm theo nguyện vọng của Hứa Tịnh Nhi, để cô được giải thoát, hay là tiếp tục ích kỉ, giữ chặt cô bên mình?
Anh là người làm việc vô cùng quyết đoán và dứt khoát, nhưng đến Hứa Tịnh Nhi thì lại dùng hết tất cả sự do dự, tất cả sự lo âu thấp thỏm, lo được lo mất.
Đôi mắt Cố Khiết Thần càng ngày càng u ám, lẩm bẩm thì thầm, giọng nói rất nhỏ: “Anh nên làm thế nào đây?”.
…
Hứa Tịnh Nhi không ngờ lúc mình mở mắt ra, bên ngoài trời đã tối.
Cô vô thức cầm điện thoại lên xem, không ngờ đã tám giờ tối…
Cô ngồi dậy, tấm thảm len đắp trên người bị rơi xuống, cô không kịp nhặt mà ngoái đầu nhìn về phía bàn làm việc.
Cô nghĩ giờ này chắc Cố Khiết Thần cũng sắp hết việc rồi.
Nhưng không ngờ bàn làm việc trống không, cô lại nhanh chóng đưa mắt nhìn khắp phòng làm việc, cũng không thấy bóng dáng của Cố Khiết Thần.
Người đâu rồi?
Chẳng lẽ anh lại đi họp hành gì đó, vẫn đang bận sao?
Hứa Tịnh Nhi nhặt chiếc thảm lên, gấp gọn gàng rồi đặt sang một bên. Sau đó cô đứng dậy, vào phòng tắm trong phòng nghỉ của Cố Khiết Thần, rửa mặt để bản thân tỉnh táo hơn, rồi mới ra ngoài.
Đúng lúc đó, cửa phòng làm việc cũng bị đẩy ra, ánh mắt cô mừng rỡ, há miệng định gọi: “Cố…”
Khi nhìn thấy là trợ lý Lâm, lời nói của cô nghẹn lại, cô nuốt nước bọt, sắp xếp câu chữ: “Trợ lý Lâm, Cố Khiết Thần đâu? Vẫn chưa xong việc sao?”.
Trợ lý Lâm đáp: “Cố tổng tạm thời có một việc tìm không ra cách giải quyết, anh ấy phải đến một nơi, bảo tôi đưa cô về trước, anh ấy sẽ về muộn một chút. Đến lúc đó, anh ấy cũng có chuyện muốn nói với cô!”.
Không ngờ cũng có việc làm khó được Cố Khiết Thần? Hứa Tịnh Nhi vô cùng kinh ngạc nhướng mày.
Nhưng nếu anh đã nói sẽ về nhà sau, thì cô cũng không cần ở lại đây nữa, cô gật đầu: “Vậy tôi về trước đây, nhưng tôi lái xe đến, anh không cần đưa tôi về đâu, ở đây giúp Cố Khiết Thần đi, bảo với anh ấy là tôi sẽ chờ”.
…
Sau khi Hứa Tịnh Nhi rời đi, Cố Khiết Thần lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại. Bên kia vừa nghe máy, anh đã hỏi thẳng: “Đang ở đâu?”.