Chương
Hứa Tịnh Nhi về đến chung cư, ăn uống qua loa rồi đi tắm, dưỡng da xong liền dựa vào giường, vừa lướt điện thoại vừa chờ Cố Khiết Thần về.
Hôm nay dù có thế nào cô cũng phải chờ được Cố Khiết Thần về, hỏi rõ ràng chuyện của Vân Nhu.
Cũng may chiều nay cô đã ngủ một giấc ở phòng làm việc của Cố Khiết Thần, hiện giờ rất tỉnh táo, không buồn ngủ chút nào, dù đợi đến khuya cũng được.
Gần đây các tin về Vân Nhu luôn chiếm trang đầu, không phải hôm nay tham gia tiệc tối gì đó, xinh đẹp áp đảo, thì cũng là ngày mai đi làm từ thiện, giành được danh hiệu công chúa dương cầm đẹp người đẹp nết, tăng độ nổi tiếng và độ hot cho bản thân bằng mọi cách, thu hút vô số người hâm mộ khen ngợi cô ta không dứt.
Hứa Tịnh Nhi chán không buồn đọc tin về cô ta nữa, đỡ phải đau mắt. Thế là cô mở Youtube, chuẩn bị xem hài, mới vừa bấm vào đã nghe thấy hình như có tiếng mở cửa.
Mắt cô sáng lên, Cố Khiết Thần về rồi sao?
Hứa Tịnh Nhi quăng điện thoại đi, xuống giường, mang dép lê chạy ra ngoài. Quả nhiên nhìn thấy bóng người quen thuộc ở hành lang vào nhà, nhưng… không chỉ có Cố Khiết Thần, mà còn có cả Từ Soái.
Cô ngẩn người, không ngờ muộn vậy rồi mà Từ Soái cũng theo qua!
À, không đúng, chính xác hơn phải là Từ Soái dìu Cố Khiết Thần!
Từ Soái ngẩng đầu, nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi mà giống như gặp được cứu tinh, vội nói: “Hứa Tịnh Nhi, Khiết Thần uống nhiều rồi, cô mau qua đây giúp một tay, dìu anh ấy vào trong”.
Uống nhiều rồi?
Hứa Tịnh Nhi không kịp nghĩ nhiều, tiến tới giúp Cố Khiết Thần thay giày, cùng đỡ anh vào phòng ngủ, sau đó để anh nằm lên giường.
Ánh mắt cô lướt qua gương mặt Cố Khiết Thần, đôi mắt anh nhắm chặt, giống như đã bất tỉnh nhân sự, Hứa Tịnh Nhi lập tức có chút cạn lời.
Đã nói tối nay về bàn chuyện cơ mà? Kết quả lại uống thành như vậy, còn bàn kiểu gì được?
Từ Soái liếc nhìn sắc mặt cô, giả vờ lơ đãng giải thích: “Hứa Tịnh Nhi, tối nay Khiết Thần bàn việc làm ăn rất quan trọng, những lúc thế này khó tránh khỏi phải uống hơi nhiều, cho nên say mất rồi”.
“Nhưng mà, anh ấy luôn nhớ chuyện phải về chung cư, sợ cô đợi lâu quá, anh ấy đã dặn trước với tôi, thế nên tôi đưa anh ấy về đây rồi. Vậy… nếu không còn chuyện gì khác, cô chăm sóc anh ấy nhé, tôi đi trước đây”.
Vì là chuyện công việc nên Hứa Tịnh Nhi cũng không biết nói gì hơn. Huống hồ, Cố Khiết Thần còn nhớ chuyện quay về, cô càng không thể tức giận, chỉ đành bất lực gật đầu: “Cảm ơn anh, anh về đi, trên đường lái xe cẩn thận”.
“Được, không cần tiễn, tôi tự đi!”.
Từ Soái quay người, thở phào một hơi. Haizz, làm anh em đến mức này cũng không còn gì để nói nữa nhỉ. Chuyện còn lại phải trông đợi Khiết Thần tự giải quyết rồi, có thể giữ được vợ hay không phải xem bản thân anh ta.
Cho nên, kết hôn làm gì, không bằng độc thân như anh ta tự tại thoải mái! Cả đời này, anh ta sẽ giữ vững chủ nghĩa không kết hôn, tuyệt đối không đổi!
…
Đây là lần thứ hai Hứa Tịnh Nhi thấy Cố Khiết Thần uống say. Lần trước anh uống say, ngồi trên sofa, nói với cô rất nhiều lời kỳ quái. Lần này anh lại yên tĩnh, từ lúc nằm lên giường thì không động đậy gì mà ngủ say.