Chương
Hứa Tịnh Nhi nhìn thấy anh qua gương bèn quay lại, đầu hơi lắc lư hỏi anh: “Có đẹp không?”
Người đàn ông thản nhiên trả lời: “Đẹp!”
Hứa Tịnh Nhi chớp mắt, hỏi tiếp: “Trang phục đẹp hay là em đẹp?”
“Trang phục đẹp”.
“…”
“Còn em càng đẹp hơn”.
Hứa Tịnh Nhi cười tít mắt, trông vô cùng rạng rỡ.
Tối thứ bảy, tám giờ, buổi tiệc mừng thọ được diễn ra. Trước cửa nhà họ Cố đỗ đầy những chiếc xe sang trọng.
Hứa Tịnh Nhi khoác tay Khiết Thần, hít một hơi thật sâu, cùng anh bước vào trong dưới sự chứng kiến của các quan khách.
Trong sảnh tiệc, đèn pha lê rực rỡ hoa lệ, ánh đèn chiếu xuống một cặp đôi đẹp như trong tranh, nháy mắt thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Mặc dù cũng có người đoán vợ mới cưới của Cố Khiết Thần là Hứa Tịnh Nhi, nhưng đến khi Cố Khiết Thần dẫn theo cô xuất hiện vẫn khiến không ít người ngạc nhiên.
Dù sao Hứa Tịnh Nhi cũng từng bị Cố Khiết Thần từ hôn một lần, một người đàn ông như Cố Khiết Thần muốn phụ nữ thế nào mà không có. Trước kia, nhà họ Hứa đã là trèo cao nhà họ Cố, càng đừng nói bây giờ. Cố Khiết Thần lại đến với Hứa Tịnh Nhi một lần nữa, không thể không nói, nếu không phải Hứa Tịnh Nhi có thủ đoạn vô cùng ghê gớm, thì đây chính là tình yêu thật lòng.
Ông cụ Cố vừa hàn huyên với bạn cũ, vừa vui vẻ nhìn Cố Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi, hai người đứng cùng nhau thật là đẹp mắt. Trong thoáng chốc, dường như ông ta nhìn thấy hình ảnh con trai và con dâu mình ở bên nhau, vành mắt không khỏi đỏ lên.
Bữa tiệc chính thức bắt đầu, Cố Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi là nhân vật chính, đương nhiên phải để bọn họ khiêu vũ mở màn.
Ánh đèn tối đi, chỉ để lại một chùm sáng chiếu lên hai người. Cố Khiết Thần mặc áo đuôi tôm màu đen, xoay người đối mặt với Hứa Tịnh Nhi, hơi khom lưng, đưa tay ra mời cô.
Hứa Tịnh Nhi mỉm cười, đặt tay lên tay anh, để anh dẫn đến giữa đại sảnh. Một tay anh đan vào tay cô, tay kia vòng quanh eo cô. Âm nhạc nổi lên, hai người đều nhìn vào người kia, bắt đầu khiêu vũ.
Hứa Tịnh Nhi vốn dĩ có chút căng thẳng, nhưng chỉ cần nhìn Cố Khiết Thần, nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ của cô trong mắt anh, cô đã coi cả thế giới như chỉ có hai người, không có bất kỳ ai khác, cảm giác căng thẳng nhanh chóng biến mất.
Từ Soái và Tiêu Thuần đứng một bên, nhìn động tác vô cùng ăn ý của hai người họ. Từ Soái lấy hai ly Champagne từ trên khay nhân viên phục vụ bưng ngang qua, đưa cho Tiêu Thuần một ly.
Tiêu Thuần lại có vẻ lơ đãng, dường như không nhìn thấy ly rượu Champagne. Cho đến khi Từ Soái nhét ly Champagne vào tay cô ấy, cô ấy mới hoàn hồn lại, nhìn anh ta.
Từ Soái uống một ngụm Champagne trước, sau đó mới khẽ nhướng mày, nói: “Không cần ngưỡng mộ, nếu lát nữa không ai mời em khiêu vũ thì anh không ngại mời em nhảy đâu”.
“Ha”.
Tiêu Thuần nhếch môi cười nhạt, ngửa đầu, uống cạn ly Champagne.
Một điệu nhảy kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên tứ phía.